Nhưng Ôn Sơn, chính là kẻ không thuộc thời đại này, hoặc có thể nói là một vị thần.

Ngoài phòng, màn hình lớn bỗng chốc lập loè, như những đóa tuyết rơi lấp lánh, dần hiện ra một bóng hình.

Là một người đàn ông tóc dài. Hắn nhìn về phía trước bằng ánh mắt ôn hoà, đôi tay mở ra như muốn ôm trọn thế gian này cùng mọi thương tổn, trắc trở. Trên gương mặt ấy tràn đầy sự dịu dàng và xót thương, nhẹ tựa bông tuyết hạ xuống, lại chứa đựng sức mạnh vô hạn.

“Là Quang Minh thần!” – Người trên phố hướng về màn hình lớn, kinh hô.

Ánh mắt của Quang Minh thần rơi xuống, dịu dàng nhìn về phía mỗi người, khiến ai nấy đều cảm nhận được mình đang được một vị thần ưu ái, lặng lẽ dõi theo. Trong khoảnh khắc ấy, không ít người đã bắt đầu lẩm nhẩm cầu nguyện.

Ôn Sơn nghe rõ từng tiếng nguyện cầu vang lên. Giá trị tín ngưỡng trong cơ thể cậu từng chút, từng chút đầy lên.

Thật kỳ lạ.

Ôn Sơn tiến lại gần màn hình quang não của mình, bên trong, hình ảnh Quang Minh thần cũng đang ôn nhu nhìn cậu.

Cậu giơ tay chạm vào thần tượng ấy. Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay vừa chạm đến, hình ảnh Quang Minh thần bỗng nhiên như bị chém ngang, vết thương rách toạc, máu tươi đỏ thẫm cuồn cuộn trào ra. Máu đổ từ mắt, từ miệng thần tượng, khiến đôi mắt trở nên trống rỗng, chỉ còn lại những dòng huyết hà tuôn chảy.

Quang Minh thần... đã chết.

Tựa hồ như có một bàn tay vô hình đang lặng lẽ gửi đến thế gian một sự ám chỉ.

Ngoài kia lập tức rơi vào hỗn loạn. Không ai có thể chấp nhận nổi cảnh tượng bất ngờ ấy. Tiếng cầu nguyện bị cắt ngang, những kẻ bàng hoàng trơ mắt nhìn thần tượng tàn tạ, tay chân run rẩy.

Thần linh được thế nhân sùng bái nhất, giờ đây lại bị vấy bẩn bằng cách tàn nhẫn và đẫm máu đến thế.

Trong cơ thể Ôn Sơn, giá trị tín ngưỡng dao động dữ dội, đó là sự kinh hoàng và phẫn nộ của đám đông đang cuộn trào.

Cậu biết là ai.

Ngón tay Ôn Sơn lướt qua đôi mắt và miệng của thần tượng trên màn hình. Mắt đã bị khoét rỗng. Miệng, tuy chưa thấy rõ, nhưng Ôn Sơn cũng đoán được — lưỡi chắc chắn đã bị cắt mất.

Giống hệt như dáng vẻ khi Ám Hắc Thần chết dưới tay Quang Minh thần trước kia.

Tất cả thiết bị nhanh chóng được khôi phục bình thường. Chính phủ Liên Bang ngay lập tức quy kết sự kiện này là do một hacker tấn công. Mọi người căm phẫn, thề phải bắt cho bằng được kẻ điên cuồng nào lại dám dùng cách khủng khiếp ấy để xúc phạm Quang Minh thần.

Nhưng chỉ mình Ôn Sơn biết — đây không phải thứ mà bất kỳ hacker nhân loại nào có thể làm được.

Đây là một vị thần chết rồi nhưng chưa tan biến, đang gửi đi lời cảnh cáo.

Ôn Sơn trở về bên giường, lên thẳng Tinh Võng, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi cái chết thảm khốc của thần tượng vừa rồi.

Trên mạng, tin tức Quang Minh thần tử vong đã bùng nổ, tràn ngập khắp các diễn đàn. Đám đông phẫn nộ, khẳng định nhất định phải truy ra kẻ đã báng bổ thần linh.

【Ký chủ, sát ý giá trị của Ám Hắc Thần đã đạt 100!】– hệ thống phát ra âm thanh đầy lo lắng.

【Nói cách khác, bây giờ chỉ cần Ám Hắc Thần nhìn thấy em, hắn sẽ lập tức giết em không chút do dự. Một khi em chết, chính là chết thật, tuyệt đối không có cơ hội lần thứ hai!】

“Biết rồi, biết rồi, hai cái lỗ tai của em nghe rõ hết.” – Ôn Sơn đáp lời, một tay xoa cổ, tỏ ý mệt mỏi.

“Vừa rồi bị hacker tấn công làm gián đoạn phát sóng trực tiếp, sắp khôi phục lại rồi.”

“Bên chỗ chúng ta cũng bị tấn công, hacker điên thật đấy, dám động vào cả Quang Minh thần!”

“Bà xã, kết cục phát sóng trực tiếp có mở lại được không? Có chiếu phần thực tế ảo không?”

“Má ơi, cảnh đó máu me thật sự! Không ngờ vẫn còn kẻ thù ghét Quang Minh thần đến vậy, không thể hiểu nổi.”

Ôn Sơn cảm nhận được trong cơ thể có thêm chút giá trị tín ngưỡng, liền yên tâm hơn.

【Em dựa vào phát sóng trực tiếp để kiếm tín ngưỡng giá trị thế này, có hơi... dưỡng sinh quá không vậy?】– hệ thống sốt ruột thúc giục –【Em phải nhanh chóng thăng cấp mới được!】

“Ai ai, biết rồi.” Ôn Sơn thở dài bất đắc dĩ, đóng tay liên lại.

Căn phòng trống trải nhuộm một màu trắng ấm, đồ đạc đơn giản đến mức khó tin. Nếu dân chúng Liên Bang mà thấy nơi này, chắc chắn sẽ kinh ngạc vô cùng.

Trong kỷ nguyên tinh tế hiện đại, nhân loại đã phá vỡ giới hạn công nghệ, chạm tay đến trí tuệ nhân tạo, thậm chí mỗi người dân đều được phân phát người máy và thiết bị trí tuệ để đảm bảo bình đẳng tối đa. Thời đại ấy, ngay cả những người ở tầng lớp thấp nhất cũng không bị bỏ lại phía sau.

Ấy vậy mà, thần minh vẫn tồn tại.

Từ xa xưa, nguyên chủ gây ra đủ loại tai ương cho nhân loại, lại dùng vỏ bọc của một vị thần từ bi để cứu vớt họ. Thực chất, hắn chưa từng thực sự quan tâm đến loài người. Thế nên lúc Ôn Sơn tới đây, cậu đã bị nền văn minh công nghệ cao này làm cho kinh ngạc.

Nhưng mặc cho sự tiến bộ ấy, tín ngưỡng thần linh vẫn vững vàng bám rễ trong lòng người.

Từ hàng ngàn năm, niềm tin ấy đã trở thành trụ cột của họ. Kẻ nào dám bài xích thần minh đều bị coi là dị loại.

Trong tinh hệ rộng lớn này có vô số thần linh, sức mạnh của mỗi vị thần được định đoạt bởi giá trị tín ngưỡng.

Liên Bang thờ phụng Quang Minh thần. Còn ở những góc khuất tối tăm nhất của xã hội, người ta thờ Ám Hắc Thần.

Năm đó, trong vô số ánh nhìn ngưỡng mộ, Quang Minh thần đã tàn nhẫn giết chết đối thủ lớn nhất — Ám Hắc Thần.

Một năm trôi qua từ khi Ôn Sơn xuyên tới thế giới này. Suốt thời gian đó, cậu nỗ lực thực hiện nhiệm vụ thần linh, âm thầm tích góp thực lực để chuẩn bị ứng phó với sự trả thù của Ám Hắc Thần. Đồng thời, cậu cũng nghiêm túc nghiên cứu thế giới nhân loại.

Nơi này, ngoài thần linh, thì minh tinh và chủ bá livestream cũng là đối tượng được người ta cuồng nhiệt theo đuổi, không kém gì truy thần.

Ôn Sơn biến đổi dung mạo, dựng cho mình một thân phận nhân loại, bắt đầu sự nghiệp livestream. Dựa vào kỹ thuật điêu luyện cùng giọng nói dễ nghe, dù chỉ lộ nửa gương mặt, cậu cũng nhanh chóng trở thành chủ bá có tiếng tăm.

Lượng giá trị tín ngưỡng thu được từ phát sóng trực tiếp đủ để Ôn Sơn sinh tồn mỗi ngày, đồng thời tích lũy thêm sức mạnh, thuận tiện quan sát sự thay đổi trong xã hội loài người.

Không ai có thể ngờ rằng, một thiếu niên trạch nam chơi game trên mạng, lại là vị Quang Minh thần cao quý mà họ sùng bái.

Đêm khuya buông xuống, Ôn Sơn trèo lên mái nhà.

Gió đêm lạnh buốt vuốt ve gương mặt, ánh đèn từ những toà cao ốc dần lụi tắt, chỉ còn lác đác vài ngọn sáng lẻ loi.

Từ bả vai cậu, đôi cánh trắng mịn chậm rãi bung ra. Tấm áo choàng trắng bay phấp phới giữa gió đêm, eo nhỏ mảnh mai như nhành liễu, một tay cũng có thể ôm trọn.

Nhưng dưới màn đêm đen kịt, sắc trắng ấy dường như cũng bị nhuộm thành đen tối, từng chút từng chút bị bóng đêm cắn nuốt.

Ôn Sơn giơ tay, vô số quang điểm bay ra, phân tán khắp nơi, rơi vào trán những con người đang say ngủ.

Đêm nay, họ sẽ có những giấc mơ đẹp.

【Ký chủ, mau làm tốt phòng thủ đi!】– hệ thống gấp gáp thúc giục. Hôm nay lần đầu tiên nhận được tin tức từ Ám Hắc Thần, dù chỉ là một lời cảnh cáo, nhưng 100 điểm sát ý cho thấy đối phương có thể ra tay bất cứ lúc nào.

“Không cần.” – Ôn Sơn nói, giọng bình tĩnh – “Nếu hắn thật sự có thực lực, thì đã chẳng chỉ gửi một lời cảnh cáo.”

Quang điểm tan biến trong màn đêm, để lại trong lòng Ôn Sơn một sự ấm áp trầm tĩnh.

“Chậc.” – Một luồng chấn động nhẹ từ đôi cánh truyền tới.

Tận sâu trong cơ thể, một luồng cảm giác ấm áp lan ra như tằm ăn rỗi rãi, khiến toàn thân tê dại. Khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Sơn bất giác ửng hồng, ngón tay thon dài khẽ run, cậu vội siết tay lại, quay trở về phòng.

Thần lực trong cơ thể bắt đầu xao động. Ôn Sơn cố gắng hít sâu, điều chỉnh nhịp tim. Dòng thần lực ấm áp như an ủi trái tim đang bối rối của cậu.

Muốn chạm vào thứ gì đó.

Trong đầu Ôn Sơn không tự chủ được mà nghĩ tới... cảm giác lướt ngón tay trắng mịn qua làn da ai kia, vừa mềm mại, vừa làm người ta rạo rực.

“Mẹ nó, sao lúc đầu anh không nói rõ cho em biết chứ!”

Hệ thống ấm ức phản bác: 【Em cũng đâu có hỏi!】

“Không ai ngờ thần cũng có... chứng khát da cơ mà!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play