"Đây là con bọ cạp ngươi tìm sao?" Liên Mộ nhìn cục đen sì đang bò trên tảng đá, cái thứ nhỏ bé mọc đôi mắt hạt đậu xanh, không khỏi nhướng mày. Nhìn thế nào cũng không giống linh vật, cứ ngơ ngơ ngáo ngáo.

Cơ Minh Nguyệt hớn hở dùng sợi dây đỏ buộc con bọ cạp nhỏ lại, buộc vào tay, nói: "Ngươi không hiểu đâu, người Vụ Lĩnh chúng ta sẽ không nhận nhầm đâu."

Liên Mộ thầm nghĩ cũng được, không kìm được sờ lên vết thương trên mặt. Chỗ bị ong độc đốt sưng lên một cục, đau nhức vô cùng.

Bọn họ đang ở trong một hang động khổng lồ. Bốn phía ẩm thấp âm u, đá vụn vương vãi lộn xộn. Hoa rêu màu xanh lục phát ra ánh sáng yếu ớt trong bóng tối. Trong sâu đống đá lộn xộn, thỉnh thoảng có thể thấy một hai bộ xương trắng. Nơi này nằm ở rìa Khê Thành. Hang động được hình thành tự nhiên, ẩn sâu dưới lòng đất, bề mặt phủ đầy thực vật tươi tốt, ít ai lui tới. Bọn họ tìm mất hai canh giờ mới phát hiện ra.

Đúng như Cơ Minh Nguyệt đã nói, bên trong hang động vô cùng nguy hiểm. Không chỉ có khắp nơi là côn trùng độc, mà còn có mấy ổ chó sói đói điên. May nhờ Liên Mộ phản ứng kịp thời, hai người mới được bình an vô sự. Mặc dù vậy, vẫn không thể phòng được con ong độc nhỏ bé, Liên Mộ bị đốt một phát. Ngược lại Cơ Minh Nguyệt, trong ổ côn trùng độc lại như cá gặp nước, không sứt mẻ chút nào.

"Tóm lại lần này cảm ơn ngươi nhiều nhé, không thì một mình ta chắc chắn không đối phó nổi." Cơ Minh Nguyệt mò ra một hộp thuốc mỡ từ trong túi, chấm một ít vào đầu ngón tay, bôi lên cho Liên Mộ. Mát lạnh, nhưng rất dịu nhẹ. Liên Mộ cảm nhận được từng luồng linh khí quanh quẩn, chỗ sưng đau nhanh chóng xẹp xuống.

"Đây là thuốc ta tự làm, hiệu quả tốt lắm." Cơ Minh Nguyệt khá đắc ý. "Nhân tiện nói luôn, thân thủ như ngươi mà chỉ làm nghề này thì có đáng tiếc quá không?" Vừa rồi khi bị mấy chục con sói mắt đỏ bao vây, đối phương trực tiếp vác nàng ấy lên vai, một mình xông vào đám sói chiến đấu. 

Ngay cả thế cũng không ảnh hưởng đến việc đối phương giết sạch đám sói mắt đỏ. Cơ Minh Nguyệt từ nhỏ sống dưới sự bảo vệ của gia tộc. Phương thức tự bảo vệ của tộc nhân bọn họ không gì khác ngoài phóng côn trùng độc. Hiếm khi được thấy những màn tỉ thí như người chốn giang hồ. Trong mắt nàng ấy, Liên Mộ, chỉ nói về võ nghệ thôi, đã có thể gọi là đáng sợ đến mức này. Quyết đoán, tàn nhẫn, không giống những gì ở lứa tuổi này nên có.

"Ta chỉ là ra ngoài kiếm tạm chén cơm, chuyện khác không được, chỉ giỏi đánh nhau." Liên Mộ kiếp trước là mầm non duy nhất của gia tộc, là hy vọng duy nhất. Tất cả cô dì chú bác gì gì cũng đều truyền lại bản lĩnh gia truyền cho nàng. Còn có những thứ lợi hại hơn, do vướng mắc cảnh giới tu vi, tạm thời chưa dùng được.

"Ý ta là, ngươi có từng nghĩ đến con đường khác không, chẳng hạn như tu tiên các thứ. Nhìn dáng vẻ ngươi dùng đao, trùng khớp với một vài tu sĩ trong ký ức của ta." Bạo lực giống nhau, như con rối sinh ra chỉ để chiến đấu.

Liên Mộ nghĩ nghĩ, nói: "Ta có ý định này, ta cũng sẽ đi tham gia sơ khảo nhập môn của Quy Tiên Tông."

Cơ Minh Nguyệt kinh ngạc nói: "Thật sao? Vậy chúng ta có thể cùng nhau!"

Liên Mộ không khẳng định cũng không phủ định, chỉ mỉm cười nói: "Cũng không còn sớm nữa, ngươi xử lý xong hết rồi sao? Chúng ta có nên đi chưa?"

"Cũng phải."

Hai người đang chuẩn bị rút lui, bỗng nhiên một tiếng thở dốc cách đó không xa lọt vào tai bọn họ.

"Cái gì vậy?" Sắc mặt Cơ Minh Nguyệt hơi biến đổi.

Liên Mộ một tay rút đao, theo hướng âm thanh đi tới. Ở sau một cây cột đá phát hiện một người khắp mình đầy vết thương, toàn thân dính máu, áo đen rách nát tả tơi. Trên người hắn toàn là vết cắn xé.

"Hít —!" Cơ Minh Nguyệt hít ngược một hơi khí lạnh: "Làm sao thế này, thịt sắp bị gặm hết rồi." Nam nhân này chắc là đến trước bọn họ.

"May mà ta còn một viên Sinh Cơ Hoàn." Cơ Minh Nguyệt lấy đan dược ra: "Coi như bản tiểu thư làm phúc, cho không hắn viên này." Cho uống đan dược xong, hơi thở của nam nhân kia dần dần ổn định lại.

"Có nên đưa hắn ra ngoài cùng không?" Liên Mộ là người duy nhất có khả năng vác người đi, Cơ Minh Nguyệt hỏi ý kiến nàng.

Liên Mộ lắc đầu: "Sói ở đây đã bị dọn sạch rồi, hắn ở lại chỗ cũ sẽ không nguy hiểm. Hơn nữa chúng ta không rõ thân phận hắn, mạo hiểm cứu người có rủi ro. Nhưng nếu ngươi muốn đưa hắn đi cùng cũng được, tuy nhiên..."

Cơ Minh Nguyệt không có ý định đó, tiện miệng đáp lại: "Tuy nhiên gì?"

Liên Mộ giơ hai ngón tay lên: "Hộ tống hai người đã vượt quá phạm vi trách nhiệm của ta rồi, phải thêm tiền."

Cơ Minh Nguyệt: "... Cứ để hắn tự sinh tự diệt." Mất thời gian mất công sức vì một nam nhân lạ mặt bên đường không đáng. Một viên đan dược đã là nàng ấy đại phát thiện tâm lắm rồi.

Hai người đạt được sự đồng thuận, ung dung rời đi mà không chút áy náy.

...

Liên Mộ kết thúc nhiệm vụ trong ngày, vui vẻ nhận tiền xong, đi chợ linh thực dạo một vòng. Sau năm năm dưỡng thân, thân thể của nàng đã bước vào giai đoạn mới. Do linh căn tắc nghẽn quá lâu, thân thể Liên Mộ vô cùng thiếu linh khí tẩm bổ. 

Từ khi kinh mạch được tẩy sạch, phải ngày nào cũng dùng linh thực ngâm mình để duy trì hiện trạng. Với tài lực hiện tại của Liên Mộ, chỉ mua nổi linh thực phẩm cấp thấp. Thu vào chi ra chỉ vừa đủ dùng. Nếu có loại phẩm cấp cao hơn thì tốt biết mấy.

Liên Mộ tắm xong, đếm số linh thạch tích cóp trong túi Càn Khôn, thấy hơi buồn bã. Nàng đã dò hỏi qua. Linh thực phẩm cấp cao lưu thông trên thị trường vô cùng đắt đỏ, vì số lượng khan hiếm, thường trong tình trạng cung không đủ cầu. Một cây khá một chút đã phải cả nghìn. Mỗi đơn của nàng giá cao nhất cũng chỉ khoảng một hai trăm linh thạch. Hai trăm linh thạch kiếm được hôm nay mua một cây linh thực hàm chứa linh khí khá phong phú, nháy cái dùng hết hai phần ba. Mua thêm ít dược liệu phụ trợ khác, chẳng còn lại bao nhiêu.

Tương lai còn phải trọng chú linh căn, tìm người giúp đúc kiếm, chuyện tốn tiền mua vật liệu chắc chắn không tránh khỏi. Đợi sau khi tiến vào Quy Tiên Tông, nàng phải đổi sang việc kiếm tiền khác, không thì tiến độ sẽ không theo kịp. Cứ từ từ thôi. Dù sao con đường tu tiên còn dài, động một cái là cả trăm cả nghìn năm, thời gian còn nhiều lắm.

Liên Mộ trở mình, lại nhớ đến giấc mơ kia, lập tức lại thấy lo lắng. Giấc mơ kia không nói cho nàng biết thời gian các vai phản diện hắc hóa. Nàng phải làm sao để đảm bảo bản thân luôn an toàn? Suy nghĩ một lát, Liên Mộ nhận rõ hiện thực. Dù sao thì sống ngày nào hay ngày đó, sớm muộn gì cũng gặp phải. Thay vì ngày nào cũng thấp thỏm lo sợ, chi bằng thuận theo duyên mà chờ đợi. Quan trọng là tâm thái.

Liên Mộ cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều. Xét theo tình hình hiện tại, tuy tương lai các vai phản diện đều ở Quy Tiên Tông, nhưng nếu nàng không vào tìm phương pháp trọng chú linh căn, cứ mãi làm phế vật, chắc chắn sẽ chết. 

Tiến vào thử một phen ngược lại có hy vọng. Quy Tiên Tông khá tốt đấy, bao ăn bao ở, còn miễn phí cung cấp lượng lớn bí pháp tiên cấp. Nghe nói các tông môn khác ai nấy đều keo kiệt muốn chết, tất cả mọi thứ đều phải tự trả tiền, khác nào cướp tiền. Liên Mộ cảm thấy bản thân cũng khá keo kiệt, đồng tính tương xích, nàng chắc chắn không hợp với các tông môn khác.

Đang nghĩ thế, Liên Mộ thấy hơi khát nước, bèn bò dậy tìm nước. Tay vừa chạm vào cái tủ tre bên giường, bỗng nhiên bị lạnh cóng, như chạm phải một lớp vỏ cứng.

Liên Mộ: "?"

Cúi đầu nhìn, là con bọ cạp nhỏ đen sì ban ngày bị Cơ Minh Nguyệt mang đi, không biết từ lúc nào bò lên trên vật trang trí bằng Huỳnh Thạch hình tháp của nàng.

Liên Mộ: "???"

Nếu nàng không nhớ nhầm, Cơ Minh Nguyệt khá quý báu cái thứ nhỏ bé này. Nó làm sao trốn ra được nhỉ? Bọ cạp có độc, Liên Mộ lập tức rụt tay lại. Lấy ra Phi Ngư Thạch muốn liên hệ Cơ Minh Nguyệt, rồi phát hiện bản thân căn bản chưa hề trao đổi cách liên lạc với nàng ấy. Phải rồi. Nàng chưa bao giờ thêm liên lạc của khách hàng. Cơ Minh Nguyệt tuy nói chuyện với nàng cũng khá hợp, nhưng hai người xét cho cùng chỉ là quan hệ bên A bên B. Nhiệm vụ kết thúc ai về nhà nấy.

Thấy nàng rời xa, con bọ cạp vẫy vẫy càng lớn, trừng đôi mắt hạt đậu xanh nhìn nàng chằm chằm, vẻ ngoài có chút đơn thuần. Không lâu sau, con bọ cạp bắt đầu sùi bọt mép trông bẩn bẩn. Liên Mộ không muốn nó làm bẩn cái tủ tre mới đóng của mình, thế là búng nó bay ra ngoài. Cái vỏ đen bóng đập vào tường, phát ra tiếng "cộp" rất to. Con bọ cạp nằm ngửa, loay hoay giãy giụa vài cái một cách vụng về, lật mình lại, lại bò về phía Liên Mộ.

"Cạch cạch --"

Hai cái càng lớn kẹp kẹp, biểu thị sự phản kháng im lặng. Vài phút sau, nó lại xuất hiện trên cái tủ tre, đôi mắt hạt đậu xanh ngơ ngác nhìn nàng. Không biết vì sao, trong đầu Liên Mộ bỗng nhiên nảy ra chữ "nước". Thế là thử dò hỏi: "Ngươi muốn uống nước?" Con bọ cạp lại kẹp kẹp càng, ngừng sùi bọt mép.

Tâm trạng Liên Mộ vô cùng phức tạp, nhưng vẫn đổ một chút nước vào chén trà cho nó. Nàng nghe tiếng nước đã thấy xót ruột, đây là thứ nàng cố ý dùng linh thực ngâm để làm thuốc dưỡng thân, chia đi nửa ngụm cũng thấy đau lòng. Nhất định phải tìm Cơ Minh Nguyệt thanh toán!

Con bọ cạp uống đủ nước, lười biếng bò lên Huỳnh Thạch, ôm lấy tảng đá ngủ thiếp đi.

Liên Mộ: "..."

Nàng mặt không biểu cảm thổi tắt đèn, bản thân cũng nằm xuống ngủ.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Liên Mộ mang theo con bọ cạp nhỏ đến khách điếm Cơ Minh Nguyệt ở để tìm nàng ấy, bị ông chủ quán báo rằng nàng ấy đã thu dọn đồ đạc vội vã rời đi trước khi trời sáng. 

Tìm tổ chức liên hệ, họ cũng nói không tìm được người. Liên Mộ chỉ đành để con bọ cạp nhỏ bên cạnh nuôi, định sau khi sơ khảo nhập môn của Quy Tiên Tông kết thúc, gặp lại thì trả cho Cơ Minh Nguyệt. Nàng không biết nuôi thú cưng, mỗi ngày cũng không có thời gian trông coi, cứ thế ném vào bụi cỏ cho "chăn thả", đến giờ thì gọi về nhà.

Con bọ cạp nhỏ có linh tính, chưa bao giờ chạy lung tung. Nó thích nằm bò trên Huỳnh Thạch hình tháp của nàng ngủ. Liên Mộ thấy nó ngày nào cũng trừng đôi mắt hạt đậu xanh nhìn người, thế là đặt cho nó một cái tên tạm là Hạt Đậu Xanh.

Thoáng cái đã đến ngày báo danh sơ khảo nhập môn của Quy Tiên Tông, ba nghìn tiên giai vô cùng náo nhiệt. Ba nam nhân Thẩm Tứ sáng sớm đã dậy tiễn Liên Mộ, nước mắt giàn giụa: "Liên tỷ, tỷ cứ yên tâm đi, nơi này giao cho bọn đệ."

Liên Mộ: "..." Chỗ này vốn dĩ là việc các ngươi phải làm mà.

Thẩm Tứ không biết một lòng ngưỡng mộ của bọn họ trong mắt đối phương chẳng có tí tin tưởng nào, tự mình cảm động: "Bọn đệ nhất định sẽ cải tà quy chính, chăm chỉ làm việc, không phụ sự kỳ vọng của tỷ." Tên nịnh hót trong số đó nước mắt nước mũi tèm lem: "Liên tỷ của chúng ta chắc chắn là người lợi hại nhất trong đợt báo danh này."

"Đương nhiên rồi, Liên tỷ là người thế nào chứ!"

Liên Mộ cạn lời, vác theo gói đồ rồi đi thẳng. Nhà nàng ở ngay cổng Quy Tiên Tông, men theo ba nghìn tiên giai đi lên là tới. Bóng lưng cô độc dần đi xa. Năm năm thời gian khiến nàng từ một đứa trẻ gầy yếu trưởng thành thành thiếu nữ cao ráo khỏe khoắn. Khuôn mặt ngày xưa còn nét trẻ con nay đã bắt đầu lộ vẻ anh khí, mái tóc đuôi ngựa cao bay phấp phới trong gió.

Thẩm Tứ như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm khái. Hắn ngẩng đầu nhìn cánh cổng lớn cao vút tận mây ở cuối tiên giai, có một dự cảm kỳ lạ: Quy Tiên Tông sau này có lẽ sẽ trở nên khác biệt so với trước kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play