Ánh sáng đầu ngày len qua khe rèm, nhuộm vàng nhạt cả căn phòng.

Dĩnh An tỉnh dậy trong cảm giác… không còn là chính mình.

Toàn thân mềm nhũn, như thể từng mạch máu đều đã bị rút sạch sức lực.

Chiếc chăn lụa mỏng trượt khỏi vai, để lộ những dấu hôn sâu đỏ như hoa lựu đọng trên làn da trắng muốt.

Giường rộng, nhưng cô chẳng thể xoay người — bởi cánh tay rắn chắc của Nam Thiên vẫn đặt nặng nề trên eo, giữ lấy cô như sợ cô sẽ biến mất.

Mùi hương quen thuộc trên người hắn vây quanh cô: tựa tuyết tùng, da thuộc, và một chút hương hoàng lan nhạt — mùi hương khiến cô nhớ ngay đến đêm qua.

Cô khẽ cử động, mà chỉ một cái nhích nhẹ, cánh tay trên eo lập tức siết chặt hơn.

Giọng hắn, khàn khàn, vẫn ngái ngủ nhưng đầy ý thức:

"Đừng cử động…"

"Ngủ thêm chút nữa."

Dĩnh An cắn môi.

Cô cố gắng không bật ra tiếng than vì phần hông ê ẩm đến mức gần như không thể quay trở người.

Đôi má ửng đỏ, vừa vì dư âm đêm qua, vừa vì cái tư thế ám muội lúc này.

“Ông xã Thiên…”

Cô rụt rè gọi.

Hắn không trả lời ngay.

Chỉ vùi mặt vào hõm cổ cô, khẽ hôn lên vết hôn còn chưa nhạt đi.

Một lát sau, hắn trầm giọng:

“Lần đầu tiên của em… mà anh lại không kiềm chế nổi.”

“Đau không?”

Cô mím môi, gật nhẹ.

Không phải kiểu đau thấu xương — mà là đau… kiểu ngượng, kiểu bị chiếm trọn, kiểu chưa từng quen cảm giác bị đặt dưới thân một người như thế.

“Anh xin lỗi…”

Nam Thiên xoay cô lại, đặt cô nằm gọn trong lòng mình.

Bàn tay to lớn dịu dàng vuốt ve gáy cô, đôi mắt đen sâu ấy, vào lúc sáng sớm thế này, lại dịu đi đến mức gần như yếu đuối.

“Sau này… nếu em nói không… anh sẽ dừng lại.”

“Ừm…”

“Nhưng nếu em không nói gì… anh không dừng đâu.”

“Ừm…? Hả?”

“Hả cái gì.” — hắn khẽ nhếch môi.
“Rõ ràng là quy tắc rất dễ hiểu.”

Cô bĩu môi, rút tay che mặt, thì thầm bằng tiếng Việt:

“Đồ gia trưởng…”

Nam Thiên cau mày:

“Gia trưởng?”

Dĩnh An nhìn chồng như một học sinh chuẩn bị giảng giải.
Cô chống tay lên ngực hắn, nghiêm túc:

“Có nghĩa là… đàn ông bá đạo, không cho người khác ý kiến.”

Nam Thiên khẽ cười, vuốt cằm cô:

“Bá đạo cũng được, chiếm hữu cũng được.
Miễn là người bị bá đạo vẫn đang ở trong lòng anh.”

Hắn cúi đầu, môi áp lên trán cô.

“Ngoan, gọi anh một tiếng nữa đi.”

“Ông xã.”

Cô đỏ mặt, quay đầu chôn vào ngực hắn, giọng mơ hồ:

“Ông xã…”

Câu gọi ấy không còn ngượng ngùng như đêm trước, nhưng lại mềm đến lạ.

Nam Thiên siết chặt vòng tay, cảm giác như cả thế giới lúc này chỉ gói gọn trong hai chữ ấy.

Vài phút sau, hắn ngồi dậy trước.

Chăn đắp lướt xuống, để lộ nửa tấm lưng săn chắc với những vết móng mờ còn lưu từ đêm trước — dấu vết của một đêm yêu không nương tình.

Dĩnh An nhìn hắn — người đàn ông cao lớn đang tự mình rót nước, lấy khăn, kiểm tra nhiệt độ nước trong bồn tắm — tự nhiên cảm thấy nghẹn ngào.

Dường như lần đầu tiên trong đời, cô thấy… một người đàn ông mạnh mẽ đến thế, vẫn có thể cẩn thận nâng niu một người con gái như món đồ sứ dễ vỡ.

Nam Thiên quay lại, đỡ cô dậy:

“Anh pha nước rồi.”

“Tắm nhẹ cho thoải mái.”

Cô vịn tay hắn, nhăn mặt:

“Em đi không nổi…”

Hắn không nói thêm gì.

Chỉ nhẹ nhàng bế cô lên — như thể việc bế cô là chuyện hắn sinh ra để làm.

Trong làn nước ấm, Dĩnh An tựa vào ngực hắn, bàn tay nhỏ nhắn nghịch nghịch ngón tay hắn dưới nước.

“Sau này…”

“Anh có đối xử dịu dàng như vậy không?”

Nam Thiên cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đỉnh tóc ướt mềm:

“Không.”

Dĩnh An nghe chữ “không” liền ngước mắt, trừng hắn.

Hắn siết nhẹ eo cô, giọng trầm thấp:

“Vì em càng thuộc về anh, anh càng không thể dịu dàng nổi.”

“Anh sẽ càng ngày càng muốn nhiều hơn.”

Dứt câu, Dĩnh A nghe mà ngượng đến mức nghẹn lời, rúc vào cổ hắn:

“Ông xã… hoang dâm vô độ là không tốt đâu…”

Nam Thiên bật cười.

Bàn tay hắn luồn qua nước, siết lấy tay cô:

“Anh sẽ nghiên cứu lịch biểu điều độ.”

Sau khi kết hôn, Nam Thiên đưa cô về Monaco.

Biệt thự ven biển — tường trắng, gió bạc, vườn hoa lavender dài tận chân trời — đã được hoàn thành từ trước khi họ hẹn hò.

Căn phòng ngủ với ga trải giường màu be, tủ sách với hơn 300 đầu sách tiếng Việt và tiếng Anh, và cả một khu bếp riêng biệt chỉ để cô học làm bánh — tất cả đều đã có ở đó từ rất lâu.

Dĩnh An ngỡ ngàng.

Cô cho rằng mình “hợp gu” chồng đến lạ.

Nhưng cô không biết, từ khẩu vị ăn cay, nhiệt độ phòng ngủ, chiều cao bệ rửa mặt… tất cả đều được xây theo “thói quen của Dĩnh An” — những điều nhỏ nhặt hắn đã âm thầm thu thập suốt hơn 2 năm trời.

Nam Thiên chưa từng nói "anh yêu em" một cách dễ dàng.

Hắn là loại đàn ông sẽ hôn lên vết chai tay của cô sau mỗi buổi làm giáo án, là người cúi đầu lau tóc cho cô sau khi cô gội đầu muộn, là người lặng lẽ xoa thuốc lên bụng cô mỗi tối vì những vết rạn nhỏ mà cô xấu hổ.

Khi cô hỏi:

“Anh có cần em không?”

Hắn chỉ đáp:

“Không có em, không còn Nam Thiên.”

Cuộc sống sau hôn nhân của họ… không chỉ là sủng ái.

Đó là một thứ chiếm hữu mềm, vừa khiến người ta cảm thấy an toàn tận tủy, vừa như bị giam cầm trong một mê cung đầy mật ngọt.

Buổi sáng, hắn đích thân pha cà phê cho cô.

Buổi trưa, dù họ ở hai châu lục, điện thoại vẫn đổ chuông đúng giờ ăn.

Buổi tối, nếu cô trễ về 10 phút, hắn sẽ gọi đến tận hiệu sách nơi cô ghé.

Nam Thiên — chưa từng yêu ai trước Dĩnh An.

Và sẽ không có ai sau đó.

Bởi vì từ lúc bắt đầu, hắn đã định: Dĩnh An, không phải là lựa chọn.

Cô là kết thúc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play