Tiếng đàn dương cầm ngân nga vọng ra từ lễ đường như dòng nước mát dịu trôi giữa buổi trưa hè. Người ba lặng lẽ bước tới, đặt nhẹ bàn tay đã chai sạn bởi thời gian lên tay con gái.
Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt ông — đã phai nét thanh xuân, nhưng ánh mắt thì vẫn vững vàng, y như thuở từng dắt tay con băng qua cổng trường lớp Một.
“An này, nhớ lời ba dặn. Nếu con không hạnh phúc, thì cứ quay về. Nhà mình đủ đầy, dư sức nuôi con một đời. Đừng vì ai mà thiệt thân.”
“Nhớ chưa con?”
Gương mặt được điểm trang kỹ càng của Dĩnh An lúc này đã lấm tấm giọt buồn. Cô khẽ gật đầu, thật mạnh.
Một nhân viên lễ cưới nhẹ nhàng ra dấu — đã đến giờ.
“Đi thôi con.” Ông Hoàng nhìn con gái thật lâu, như muốn ghi nhớ từng đường nét. “Để ba đưa con tới nơi bắt đầu một đoạn đời mới.”
Cánh cửa mở ra.
Dưới vòm hoa và ánh sáng rực rỡ, Dĩnh An khoác tay ba, từng bước bước lên thảm cưới.
Từ phía xa, Nam Thiên đứng thẳng tắp, đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ đêm, dõi theo cô không rời.
Bóng lưng hắn vững chãi, ánh nhìn như xuyên qua ngàn lớp sương mù, nhưng khi chạm vào ánh mắt cô — chỉ còn lại một điều duy nhất: lặng thầm, mãnh liệt, tuyệt đối si mê.
Khi hai ba con dừng lại trước mặt hắn, Nam Thiên khẽ cúi đầu, chưa vội đưa tay.
Ông Hoàng nhìn hắn một lúc lâu, rồi chậm rãi nói:
“Tôi chẳng có gì trong tay, chỉ có con bé này là cả cuộc đời.”
“An nhà tôi ngoan, có lúc ngang bướng, có khi cố chấp, nhưng tấm lòng con bé luôn ngay thẳng, tử tế.”
“Tôi không cần cậu cho nó bạc vàng danh vọng.”
“Tôi cần cậu để nó không phải sống cô đơn.”
“Hãy khiến nó hạnh phúc, dù là ở đâu, dù là khi nào.”
Nam Thiên nhờ có máy phiên dịch, hiểu trọn từng lời gan ruột ấy.
Hắn nhìn thẳng vào mắt ông, giọng trầm và vững như gió đầu non:
“Con sẽ không để cô ấy cô đơn.”
“Dù là bất cứ nơi đâu.”
“Dù là bất cứ lúc nào.”
Ông Hoàng khẽ gật đầu.
Ông đặt bàn tay con gái vào tay người đàn ông ấy, rồi lặng lẽ lui về, về bên cạnh bà Lê — nơi ông lặng lẽ quay mặt đi, giấu giọt lệ đã rớm từ lúc nào.
Dĩnh An chỉ còn biết siết tay Nam Thiên thật chặt, bước vào khoảnh khắc đời mình sẽ mãi ghi nhớ.
Hắn dắt cô đi qua lễ đường, từng bước vững vàng như thể đang thề nguyện cùng trời đất: từ nay về sau, cô là người vợ duy nhất, danh chính ngôn thuận của hắn.
Lời thề được xướng lên bằng ba thứ tiếng — Pháp, Anh, và tiếng mẹ đẻ Việt Nam — nhưng ánh mắt hắn thì chỉ dành trọn cho cô, không chớp dù một lần. Trong đôi mắt đen ấy ánh lên một thứ dịu dàng thuần khiết, chỉ cô mới có phúc phần nhìn thấy.
Sau lưng họ, dàn nhạc giao hưởng tấu lên khúc hòa tấu được viết riêng, dựa theo giai điệu ru con mà mẹ cô từng hát thuở bé. Từ trời cao, từng cánh hoa nhẹ bay xuống trong làn gió, như mưa bụi tháng ba.
Đó không chỉ là lễ cưới.
Mà là một lời tuyên thệ, trước toàn thế gian:
— Kể từ hôm nay, cô gái này là định mệnh đời hắn.
Căn phòng cưới ở biệt thự phía Nam Thụy Sỹ không phải là nơi trưng bày xa hoa, mà là một không gian lặng lẽ, kín đáo, mang mùi hương hoàng lan và tuyết tùng dịu nhẹ.
Rèm trắng thả dài đến sàn, cửa sổ mở ra là hồ Lugano tĩnh lặng dưới trăng mỏng.
Ánh nến phản chiếu lên tấm rèm, tạo nên từng vệt sáng ấm như sóng nhỏ lan qua lòng người.
Dĩnh An đứng giữa phòng, trong chiếc váy cưới đã được tháo bớt lớp đuôi dài.
Bên trong chỉ còn lớp ren trắng ôm sát, nhẹ như sương, mỏng như thở.
Cô quay lưng ra cửa, đôi vai mảnh khảnh khẽ run.
Nam Thiên đẩy cửa bước vào.
Tiếng giày da dừng lại ngay sau lưng cô, một bàn tay thô ráp đặt lên eo cô, khẽ siết.
Hắn không nói gì.
Chỉ lặng lẽ, trầm mặc, mà từng cái chạm như thiêu đốt.
“Thiên…” Cô khẽ gọi, giọng khản nhẹ.
Nam Thiên cúi đầu, môi hắn lướt dọc vai cô.
Ánh mắt đen sâu như vực biển trầm tích nhìn thẳng vào đôi mắt cô phản chiếu ánh nến.
“Không có ai khác ở đây, An.”
“Chỉ có em và.. chồng em.”
Cô nuốt nước bọt.
Tim đập như trống trận, không biết vì hồi hộp, vì ngại ngùng… hay vì ánh mắt ấy dường như đã vén sạch mọi phòng bị trong cô.
Nam Thiên bế bổng cô lên trong một động tác không quá mạnh, nhưng có một sự thống trị tuyệt đối.
Cô rúc đầu vào hõm cổ hắn, nghe nhịp tim hắn trầm ổn mà mình thì rối loạn.
Cánh cửa phòng bên trong mở ra.
Trên chiếc giường trắng phủ lụa Ý, là lớp khăn trải có in chìm tên hai người.
Cô nằm trên đó – nhỏ bé, run rẩy, mắt mở to nhìn người đàn ông đang cởi cúc áo sơ mi từng nút, từng nút một.
Dưới ánh đèn vàng mờ ấm áp, thân thể hắn như tạc đá: rắn chắc, trầm ổn, cũng như ánh mắt hắn lúc này – dày đặc dục vọng nhưng không gấp gáp, bởi hắn biết, đêm nay – cô không thể thoát khỏi hắn.
“Lần đầu tiên của em…”
“Phải thuộc về anh.”
“Không ai khác.”
Dĩnh An cắn môi, má đỏ đến mang tai.
Tay cô siết lấy ga giường như bấu víu, nhưng không giãy giụa.
Bởi cô biết, chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Và rồi, khi môi hắn áp xuống – ngực cô bị chiếm lĩnh, hơi thở bị nuốt trọn, cô đã biết: từ giây phút này, đời cô… thật sự, không còn là của riêng cô nữa.
Mà là của hắn.
Nam Thiên không làm đau cô, nhưng hắn cũng không dịu dàng kiểu đàn ông tầm thường.
Hắn dẫn dắt từng đợt sóng, kiểm soát từng cái siết, để mỗi lần cô bật tiếng thở run rẩy, là mỗi lần hắn khẳng định chủ quyền trên từng tấc da thịt ấy.
Cô khóc – không phải vì đau, mà vì cảm giác bị tràn ngập… bị giữ chặt… bị ép phải thuộc về.
Thế nhưng trong chính cơn ép buộc dịu dàng ấy, cô lại cảm thấy… bình yên đến kỳ lạ.
“Thiên…” cô thì thầm, gọi hắn bằng cách duy nhất khiến hắn ngừng lại nửa nhịp.
“Ừ…” hắn cúi đầu, trán áp trán cô. “Anh đây.”
“Em… chúng ta thật sự đã kết hôn, phải không?”
Nam Thiên nhìn cô.
Tay hắn vuốt lấy giọt lệ chưa kịp rơi nơi khóe mắt cô.
“Em là vợ của anh.”
“Dĩnh An – em là người vợ mà anh phải dùng cả tâm lẫn trí có mới đổi được.”
Rồi hắn lại hôn xuống.
Đêm đầu tiên ấy… kéo dài như không có hồi kết.
Từng nhịp, từng tiếng gọi, từng lời thì thầm... đều bị biển đêm bên ngoài nuốt trọn.
Chỉ còn lại tiếng gió rì rào – như chứng kiến một sự kết hợp… định mệnh.