Tới bát cũng không cần rửa
Ngày thường, em trai cô vẫn là người rửa bát trong nhà. Sau khi cha mẹ ly dị, mẹ cô bận công việc, nên trong nhà thường chỉ có cô và em trai Vân Hiêu.
Cô nấu cơm, Vân Hiêu rửa bát, còn lại việc nhà thì hai chị em chia nhau làm.
Cô đột nhiên biến mất, chắc chắn mẹ và em trai sẽ lo lắng đến chết mất.
Cô không biết trò chơi này đã mang cô đi bằng cách nào. Đột nhiên biến mất như vậy, chắc ở nhà sẽ báo cảnh sát mất.
Hay là những người quen biết cô sẽ mất hết ký ức về cô? Trên TV và trong tiểu thuyết thường có những giả thiết như vậy.
Nhưng hệ thống nói rằng một tháng sau, những người còn lại trên Trái Đất cũng sẽ đến đây, vậy thì chắc mẹ và em trai cũng sẽ tới.
Cô phải sống sót thật tốt, tích cóp thật nhiều vật tư, để khi họ đến, cô có thể giúp đỡ họ.
Cô chống cằm, ngồi trên cục đá xem mọi người trò chuyện phiếm, xem có thu thập được thông tin hữu ích nào không.
"Chẳng có gì cả, bảo chúng ta thăng cấp, thăng cấp kiểu gì đây? Bực thật."
"Sinh ra trên đảo có cái gì thì nhặt hết đi, tôi nhặt được hai khúc gỗ này!"
"Tôi thì chẳng có gì cả, chỉ có cứt chim."
"Không đùa đấy chứ, tôi có hai cục đá này, có ai muốn không?"
Cô vội vàng nhìn quanh bốn phía.
Quả nhiên là có gỗ thật.
Ngay gần đó, cô nhanh chân chạy tới nhặt lên.
[Gỗ ×5]
Ồ, thật sự có thể.
Cô lại đi một vòng, xung quanh ngoài năm khúc gỗ này ra thì không có gì khác.
Đến cục đá cũng không có.
Lúc này, cô nghe thấy tiếng "tích tích".
Hóa ra là ở cột nhiệm vụ có dấu chấm than, cô vẫn chưa ấn vào, bây giờ nó đã nhắc nhở cô
Nhiệm vụ chưa hoàn thành:
【Người chơi vui lòng xây dựng thuyền của riêng mình (Đếm ngược: Ba giờ mười phút)】
【Người chơi không xây dựng thuyền trước 10 giờ sẽ bị loại, bị loại tương đương với t·ử v·ong, người chơi hãy nhanh chóng lên!】
Chương 2: Trên biển, công lịch ngày đầu tiên
【Để chế tạo một chiếc bè gỗ cần mười khúc gỗ và hai chiếc đinh sắt.】
Cô vừa hay có những thứ này.
Cô ấn vào "chế tạo", chỉ thấy những khúc gỗ tự động động đậy, chưa đến một phút, một chiếc bè gỗ đơn giản đã xuất hiện trước mặt cô.
Cô ấn vào nhiệm vụ xem, quả nhiên đã hoàn thành.
Trên bè gỗ có ba điểm có thể ấn vào.
Cô đưa tay chạm vào một cái rồi ngồi lên, sau đó thấy thông tin về bè gỗ.
[Tên: Bè gỗ nhỏ của Vân Miên Miên (Có thể đổi tên)
Cấp bậc: Bè gỗ bậc một (Có thể thăng cấp)
Điểm: 2 điểm
Điều kiện xây dựng thêm: Gỗ ×100, đinh sắt ×20]
Thấy có thể đổi tên, cô cảm thấy rất thú vị liền đổi tên cho bè gỗ thành: [Tường Vân Hào]
Tuy rằng trước mắt chỉ là một chiếc bè gỗ nhỏ, nhưng biết đâu sau này nó có thể biến thành du thuyền xa hoa thì sao.
Đúng 10 giờ, bè gỗ bắt đầu trôi trên biển, rất nhanh cô đã rời xa hòn đảo nhỏ vừa rồi, xung quanh chỉ có biển cả mênh mông.
Cảm giác trôi dạt trên biển, không chạm được đất, khó tránh khỏi khiến người ta hoảng sợ.
Cũng may khả năng thích ứng của cô tương đối tốt.
Nhưng những người khác lại không được may mắn như vậy.
Rất nhiều người còn chưa làm xong bè gỗ đã bị loại trực tiếp.
Trước đó, cô còn thấy trên khung chat hiển thị là 100000/100000.
Bây giờ lại thành 99683/100000.
Chỉ trong hai giờ ngắn ngủi mà đã có nhiều người ch·ết như vậy sao?
Thật ra làm bè gỗ chắc là rất đơn giản mà.
Sao lại có nhiều người không làm được như vậy?
Cô ấn vào kênh trò chuyện xem mọi người nói gì.
"Tôi suýt nữa thì không làm xong bè gỗ, sợ ch·ết đi được, vừa rồi những người nói không đủ gỗ hình như đã không thấy tin tức, tôi đoán là đi rồi."
"Tàn khốc quá đi, nếu không phải tôi mở rương báu ra mười khúc gỗ, với lại trong món quà tân thủ vừa hay có đinh sắt, chắc tôi cũng toi rồi."
"Rương gỗ có thể phân giải thành gỗ, phần lớn mọi người trong món quà tân thủ đều có đinh sắt, hơn nữa dù không có thì vừa rồi tranh thủ thời gian dùng đồ mình có đổi với người khác là được, những người không làm ra bè gỗ là do không có đầu óc, dù bây giờ sống sót thì sau này cũng sẽ tèo thôi."
"Không phải ai gặp phải tình huống này cũng có thể bình tĩnh được, rất nhiều người đều sợ hãi mà, sao có thể nghĩ được nhiều như vậy!"
"Đều là người trưởng thành rồi, có phải trẻ con đâu, đến thử thách này cũng không chịu nổi thì dứt khoát nhảy xuống biển đi."
"Sao anh có thể nói như vậy, quá đáng lắm rồi đấy!"
Có mấy người đang cãi nhau trên kênh trò chuyện.
Cô thở dài, vật cạnh thiên trạch, xem ra thế giới này tuân theo quy tắc khôn sống mống ch·ết.
Người kia nói cũng không sai.
Đã đến trò chơi sinh tồn rồi thì không thể ôm ảo tưởng được.
Cô định lên tiếng nói gì đó, nhưng nghĩ lại thì thôi.
Quản tốt bản thân mình quan trọng hơn mọi thứ.
Cô mở ba lô kiểm kê vật tư của mình.
Cộng thêm đồ mở được từ rương báu, các ô trong ba lô của cô đã đầy.
Cô lấy túi sách ra, đây vẫn là đồ cô mang từ thế giới cũ đến.
Trong túi sách có một gói khăn giấy, một cục sạc, điện thoại, ô, bình xịt hơi cay, son môi, phấn, chìa khóa xe, ví tiền, một hộp kẹo cao su, một thanh chocolate.
Đồ cũng khá nhiều, cô thấy trên kênh trò chuyện nhiều người nói là tay không đến đây.
Cục sạc có thể dùng làm đèn pin, pin đầy, tiết kiệm thì chắc cũng dùng được một thời gian.
Nhưng điện thoại thì không dùng được nữa, đến khởi động cũng không xong.
Cô cất lại những đồ lặt vặt này vào túi sách, cũng chỉ chiếm một ô.
Hai cái bánh mì sandwich có đóng gói cũng có thể bỏ vào túi sách, như vậy lại tiết kiệm được một ô, bây giờ ô của cô không đủ dùng.
Các vật tư còn lại: [Nước khoáng ×4, gỗ ×5, đinh sắt ×3, màn thầu ×2, dây câu cá ×5, một bộ giữ ấm, một gói hạt cải trắng]
Cô phải nhanh chóng xây dựng thêm và thăng cấp, như vậy mới có thể đảm bảo mình sống đến ngày người nhà đến.