Đêm càng khuya, gió biển càng thổi mạnh, Vân Miên Miên sợ bị cảm lạnh nên mặc thêm áo giữ nhiệt.

Có lẽ do đang trong thời gian bảo hộ tân thủ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao, cô sẽ không ch·ết.

Nhưng về sau thì khó nói, Vân Miên Miên quyết định phải nâng cấp Tường Vân Hào trong vòng ba ngày.

Cô cầm lấy chiếc rương gỗ đặt bên cạnh, phân giải và nhận được năm khúc gỗ.

Vậy là cô đã có mười khúc gỗ.

Nhưng vẫn còn rất xa so với điều kiện nâng cấp.

Cô nghĩ ngợi, vật liệu không đủ, nhưng thức ăn và nước uống của cô lại dồi dào, có lẽ có người bằng lòng dùng vật liệu để đổi đồ ăn thì sao.

Tuy rằng mọi người không có nhiều gỗ, nhưng thức ăn và nước uống còn khan hiếm hơn.

Nghĩ đến đây, Vân Miên Miên lại mở kênh trò chuyện.

"Đói quá đi, có ai tốt bụng cho chút đồ ăn không?"

"Tôi cũng ch·ết đói đây, bụng dính cả vào lưng rồi, nước cũng không có."

"Ai cho tôi xin một chai nước, sau này nhất định báo đáp."

"Đổi nước lấy gỗ, hai khúc gỗ một chai nước."

"Nước quý giá vậy mà đòi hai khúc gỗ á, ai thèm đổi cho."

"Rương mỗi ngày chỉ có một cái, chưa chắc đã mở ra được nước, mình còn không đủ uống nữa là."

Vân Miên Miên còn bốn bình nước, đủ cho cô dùng, có thể lấy hai bình ra đổi vật tư khác, nếu đổi được bản vẽ cần câu trung cấp thì một chai nước đổi mười khúc gỗ cũng được.

Giờ quan trọng nhất là nâng cấp, thức ăn nước uống chỉ cần đủ dùng là được.

Nhân lúc mọi người đang thiếu nước, đổi với giá tốt.

Cô liếc nhìn Sảnh Giao Dịch, vẫn đóng cửa, hệ thống chưa mở.

Vậy chỉ có thể giao dịch riêng.

Vân Miên Miên nghĩ ngợi rồi đăng một tin nhắn lên kênh trò chuyện.

Vân Miên Miên: "Một chai nước đổi hai mươi khúc gỗ hoặc mười đinh sắt."

Cô vừa gửi tin nhắn xong thì cảm giác có vật gì đó bay đến trước mặt, tối đen như mực không nhìn rõ, cô lấy cục sạc, bật đèn lên thì ra là một cái rương.

Trên rương có mấy chữ: [Rương Gỗ Cũ Nát], thấy vậy, mắt Vân Miên Miên sáng lên.

Rương báu thế mà lại trôi đến cách cô chỉ vài mét.

Vân Miên Miên nhìn chằm chằm cái rương, có chút do dự.

Nhưng cô nghĩ hôm nay mình gặp may, lại đang trong thời gian bảo hộ tân thủ, chắc là không có nguy hiểm gì đâu.

Có nên nhảy xuống lấy không nhỉ?

Trong biển có cá mập không ta?

Vân Miên Miên nhìn kỹ mặt biển, có vẻ rất bình tĩnh.

Cô trái lo phải nghĩ, rồi nhớ đến câu: "Cầu phú quý trong nguy hiểm"

Nhưng cô vẫn không dám mạo hiểm.

Nhỡ đâu...

Vân Miên Miên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra một cách, cô còn có chiếc ô dù mà.

Có thể dùng bè gỗ, chèo qua đó, rồi dùng dù vớt rương báu lên!

Vân Miên Miên nhanh chóng làm theo, quả nhiên là dùng được.

Cô căng dù ra rồi khua khua trong nước, chiếc bè gỗ từ từ tiến về phía rương gỗ.

Rương gỗ ở ngay bên cạnh, cô dùng dù lôi nó lên.

Dù người ướt sũng, bè gỗ cũng ướt hết, nhưng cô không quan tâm, giũ bớt nước rồi đặt rương lên bè, sau đó mở ra.

[Nhận được bản vẽ cần câu trung cấp ×1, gỗ ×10, đinh sắt ×5, bánh hành ×1]

Đúng là buồn ngủ có người đưa gối, thế mà lại có bản vẽ!

Tuyệt vời!

Vậy là cô có mười lăm khúc gỗ, tám đinh sắt, đem cái rương phân giải thì có hai mươi khúc gỗ.

Lại tiến gần mục tiêu thêm một bước.

Hơn nữa có bản vẽ, cần câu của cô cũng có thể nâng cấp! Nâng cấp xong còn có thể câu rương báu.

Vân Miên Miên không thể chờ đợi mà lấy bản vẽ ra nâng cấp cần câu.

Cô nhấn xác nhận, chiếc cần câu trong tay bỗng nhiên sáng rực lên, trở nên to hơn, thô hơn và xịn sò hơn.

Màu sắc cần câu cũng trở nên tươi sáng, nhìn rất lợi hại.

[Cần Câu Trung Cấp (có thể nâng cấp), tay cầm chống trượt liền khối, xúc giác thoải mái, chống trượt chịu mài mòn, quăng câu càng mạnh mẽ.]

[Mỗi ngày có thể câu ba rương báu, cần câu càng cao cấp càng có thể câu được rương báu tốt hơn nha ~]

[Điều kiện nâng cấp: Bản vẽ cần câu cao cấp, dây câu ×20]

Rương báu tốt hơn! Còn có thể câu ba cái!

Tưởng nâng cấp chỉ được câu thêm một cái, ai ngờ lại tăng hẳn hai cái! Sướng quá!

Vân Miên Miên lập tức ngồi thẳng bắt đầu thả câu.

Tuy rằng đã khuya, chưa chắc đã câu được, nhưng cô thật sự không chờ được đến ngày mai.

Hơn nữa sắp qua 12 giờ rồi, hôm nay vận may của cô tốt, nói không chừng ngày mai xúc xắc lại không may mắn như vậy.

Vung cần câu, cô nhìn chằm chằm mặt nước, tối đen như mực không thấy rõ, cô không nỡ dùng cục sạc để chiếu sáng, nghĩ lần đầu tiên câu lên sẽ có cảm giác, chắc là không cần nhìn cũng biết.

Hơn mười phút sau, Vân Miên Miên rốt cuộc cảm giác được có gì đó cắn câu.

Lần này cái rương nặng hơn cái trước rất nhiều, cô dùng hết sức mới kéo được nó lên.

[Nhận được rương đồng]

Vân Miên Miên mở to mắt, kinh ngạc nhìn chiếc rương trước mặt.

Rương đồng, vậy chẳng phải là tốt hơn  rương gỗ nhiều.

Cô lập tức mở rương ra.

[Đúng là phúc tinh cao chiếu một ngày mà ~]

[Nhận được gỗ ×15, đinh sắt ×5, một mảnh thảm lông vụn, nước khoáng ×5, một hộp xoài, sữa bò ×1]

Nhiều đồ quá.

Thảm lông, sữa bò, đều là những thứ trước đây không có.

Cô vui mừng lấy ra, còn ngửi thử quả xoài, quả nhiên rất tươi, thậm chí còn ngửi được mùi thơm ngọt, nhìn cũng rất sạch sẽ, cô không nhịn được cắn một miếng.

Vị ngọt ngào của xoài tan ra trong miệng cô, cả khoang miệng tràn ngập hương vị xoài tuyệt diệu.

Ngon quá!

Nó ngon hơn những quả xoài cô từng ăn ở ngoài đời nhiều, ngọt mà vẫn có vị chua ngon miệng, mọng nước, hơn nữa ăn xong người sảng khoái, như thể không còn mệt mỏi nữa.

Vân Miên Miên cất cẩn thận, đây đúng là thứ tốt.

Thảm lông cũng hữu dụng, lát nữa ngủ còn có thể đắp lên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play