“Loại vải này nhuộm màu tầm thường, dùng cũng chỉ là tơ bông thông dụng nhất, chớ nói là công tử, đến cả tiểu tư hứng bô trong phủ cũng chướng mắt chẳng thèm!”
Ngụy mụ mụ không phải cố ý hạ thấp, mà chỉ nói thật lòng. Nhà Bùi gia giàu sang đến mức lấn át thiên hạ, đến cả ăn mặc dùng đồ của bọn hạ nhân cũng tốt hơn nhiều so với nhà quyền quý thông thường.
Chu Lam vốn định cầm vải rời đi cho nhanh, nhưng vừa nghe lời ấy liền nổi trận lôi đình, lập tức quay người, bước tới trước mặt Khương Mị, giận dữ chất vấn: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Gì mà đến cả kẻ hứng bô cũng chướng mắt?!”
Mảnh vải này là nàng bỏ ra hẳn một lượng bạc mua về để may áo cho ca ca, trong lòng vẫn ôm hy vọng huynh trưởng mặc áo này có thể bảng vàng đề danh, khiến người người kinh diễm.
Khẩu khí Chu Lam không hề dễ chịu, Ngụy mụ mụ cùng Cúc Diệp lập tức bước lên che chở Khương Mị phía sau.
Tuy Ngụy mụ mụ muốn đuổi Khương Mị đi, nhưng nàng là người được công tử để mắt đến, chỉ có lão gia và phu nhân mới có quyền xử trí. Người ngoài nếu dám bắt nạt nàng, chẳng phải là bạt tai vào mặt công tử hay sao?
“Lão thân đang nói chuyện với tiểu thư nhà ta, tuyệt không cố ý mạo phạm cô nương, xin cô nương chớ hiểu lầm.”
Ngụy mụ mụ biết lời vừa rồi có hơi chói tai, bèn dịu giọng xin lỗi.
Nhưng Chu Lam không chịu nhún: “Ta nghe thấy tận tai, sao có thể nói là hiểu lầm? Rõ ràng các người coi thường người ta. Nếu thật tâm xin lỗi, vậy để chính nàng nói đi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT