Tám năm sau.
Qua lễ Lạp Bát, hương vị ngày Tết càng lúc càng đậm, cái rét mùa đông cũng trở nên cắt da cắt thịt hơn. Lại một trận tuyết lớn trong đêm, đến khi trời sáng, khắp nơi phủ một màu trắng xóa, cảnh sắc như khoác lên lớp áo bạc lộng lẫy.
"Tuân Nhi, Triệu nhi, bên ngoài gió lớn, mau khoác áo choàng vào đi."
Khương Mị ôm chiếc áo hồ cừu bước ra khỏi khoang thuyền, kiễng chân khoác lên người thiếu niên cao hơn nàng nửa cái đầu.
Một cục bột trắng nõn như điêu khắc bằng ngọc phấn ôm lấy chân nàng, đôi mắt đen láy lấp lánh chớp chớp, hỏi: "Mẫu thân, mẫu thân, còn bao lâu nữa mới đến nơi ạ? Nhi tử sắp nghẹt thở rồi."
Gương mặt tròn trịa, hồng hồng vì bị gió lạnh thổi, nom chẳng khác gì trái đào chín mọng ngọt ngào. Khương Mị đưa tay bẹo một cái: "Chậm nhất thì cũng đến trong đêm nay thôi. Về đến nhà rồi thì ngoan ngoãn cho nương, nếu gây họa, nương sẽ không giúp đâu đấy."
"Nhưng mẫu thân thương nhi tử nhất mà, sao lại mặc kệ nhi tử được chứ! Hơn nữa còn có A Tuân ca ca trông chừng, nhi tử sẽ không gây chuyện đâu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT