Cuối cùng Chu thị còn nói: “Dù sao đại ca con cũng ở đó, nếu bị bắt nạt thì về Hoàn Nam.”

Trương Đại Tráng nghe xong, vỗ ngực đôm đốp: “Con sẽ không để muội muội bị bắt nạt!”

Lúc đó, Bình An muốn hỏi, thế nào mới là bắt nạt.

Là không cho ăn cơm sao?

Nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của Chu thị, nàng nuốt câu hỏi vào bụng.

Lúc này, đối mặt với câu hỏi của Tần lão phu nhân, Bình An chớp chớp mắt. Đôi mắt nàng như quả nho đen, lông mi dài lại cong vút như cánh bướm khẽ run, sắp sửa bay lên.

Có gì thì nói đó.

Ký ức trước kia của nàng, bắt đầu là: “Ăn rễ cây.”

Nghĩ vậy, nàng liền nói ra.

Lần này, đừng nói Phùng phu nhân và Tiết Hãn, đến cả Tần lão phu nhân cũng đều ngơ ngẩn.

Thánh Tổ triều Đại Tề coi hiếu thảo là điều trọng yếu nhất. Loại tục lệ này ở kinh thành lại càng được coi trọng. Vì thế, những người con xa quê luôn báo tin vui giấu tin buồn. Bởi vì nếu nói ra những khó khăn sẽ bị nghi ngờ là làm bậc trưởng bối phải lo lắng sợ hãi.

Năm đó Tiết Hãn được điều đi Tây Bắc làm quan, ngày ngày phải ăn cát bụi đầy mồm. Nhưng trong thư gửi về cho Tần lão phu nhân cũng chưa từng than khổ một câu.

Giờ đây, cách làm của Bình An, thật sự là điều họ chưa từng nghĩ đến nhưng ánh mắt đứa trẻ này trong veo như vậy, không oán hận, không cố ý.

Nàng chỉ trả lời câu hỏi của tổ mẫu, đem những chuyện còn nhớ được nói ra mà thôi.

Ba chữ này nói ra quá đơn giản, giọng điệu của nàng không có quá nhiều biến đổi, thậm chí nên nói là bình thường, hoàn toàn không coi chuyện này là “khó khăn” để nói.

Tuy nhiên, càng như vậy, càng khiến người ta chua xót. Đứa trẻ này phải chịu đựng khổ sở như vậy, chẳng phải là do Quốc Công phủ đánh mất suốt mười năm sao!

Mười năm này, họ không thể tưởng tượng tiểu Bình An đã sống như thế nào.

Phùng phu nhân quay người lau khóe mắt.

Tần lão phu nhân lấy lại tinh thần, khẽ vỗ mu bàn tay Bình An, nói: “Con đã chịu khổ rồi, hài tử.”

Bình An cảm giác được mu bàn tay bị vỗ hai cái.

Nghĩ gì thì nói đó.

Nàng ngẩng mắt lên, nhìn thẳng vào Tần lão phu nhân. Lão nãi nãi này là tổ mẫu của nàng, tổ mẫu là mẹ của phụ thân, của nương.

Sau đó, nàng nhìn mẹ của phụ thân, nói: “Tổ mẫu cũng khổ.”

Tiết Hãn và Phùng phu nhân đều giật mình, Bình An nói sai rồi!

Lão thái thái năm nay sáu mươi lăm tuổi, đã được xem là trường thọ. Trước khi tằng tổ gia và lão thái gia khuất núi, bà là người có phúc nhất kinh thành, vô cùng có thể diện. Năm đó khi Thái tử phi xuất giá, còn đặc biệt đến mời bà làm lễ vấn tóc.

Giờ đây, cả tằng tổ gia và lão thái gia đều đã qua đời, lão thái thái ngoại trừ mấy năm gần đây sức khỏe kém đi, phần lớn thời gian đều được an hưởng tuổi già, con cháu sum vầy, hiếu kính vẹn toàn. Còn có nỗi khổ nào sao?

Phùng phu nhân sợ Bình An mới đến, chưa hiểu rõ tình hình Quốc công phủ, sẽ gây ra chuyện chẳng lành. Lòng bà như lửa đốt, đang định mở miệng giảng hòa, thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía đám tiểu bối:

“Nhị tỷ, tổ mẫu khổ chỗ nào?”

Sắc mặt Phùng phu nhân tối sầm.

Người nói, chính là tam cô nương Quốc Công phủ, Tiết Thường An.

Bình An nhìn theo tiếng nói, liền thấy một cô nương dung mạo xinh đẹp, ăn mặc 8cũng đẹp.

Thực ra, trong mắt Bình An, tất cả mọi người trong phòng đều đẹp.

Lại nghe Phùng phu nhân nói: “Bình An còn nhỏ, chỉ là…”

Tần lão phu nhân cắt ngang lời Phùng phu nhân, bà hơi nheo đôi mắt đục ngầu, cũng hỏi Bình An: “Khổ chỗ nào?”

Mọi người trong phòng đều im lặng, dường như đến cả tiếng trầm hương cháy trong lư hương Bác Sơn cũng nghe thấy được. Tiết Chú, Tiết Tĩnh An càng không dám thở mạnh. Phùng phu nhân còn muốn nói gì đó thì bị Tiết Hãn ngăn lại.

Tất cả mọi người đều nhìn Bình An.

Bình An cúi đầu, suy nghĩ một chút.

Thiếu nữ lớn lên rất giống lúc nhỏ, ngũ quan nở nang, cốt cách cũng không thay đổi. Từ tiểu tiên đồng thành tiên nữ, giữa hai hàng lông mày có một vẻ ung dung, khí chất thoát tục tự nhiên, đôi mắt càng trong veo, như nhìn thấu được nhiều điều hơn.

Nàng khẽ ngẩng mắt lên, chậm rãi nói, giống như cá vàng nhỏ thổi bong bóng, từng chữ từng chữ một:

“Dược khổ.” (Thuốc đắng)

Nàng từng uống thuốc, nàng biết, uống thuốc rất đắng.

Trong nháy mắt, Tần lão phu nhân bật cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play