Nàng khẽ cúi đầu, coi như hành lễ, miệng nói: “Phụ thân, mẫu thân.”

Thiếu nữ vẫn còn chút không quen, giọng nói nhẹ nhàng, phát âm rõ ràng. Nhưng Phùng phu nhân nghe thấy, lại giống như từ trong mơ truyền đến, chấn động tâm can.

Phùng phu nhân nắm chặt tay Hổ Phách, may mà vẫn giữ được bình tĩnh. Nhưng bà cũng không kịp nghĩ nhiều, hai tay nắm lấy tay Bình An. Bà kìm nén nước mắt, vô thức gật đầu, rồi lại gật đầu, một câu cũng không nói nên lời.

Tiết Hãn trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tốt, tốt, trở về là tốt rồi. Trước tiên đi bái kiến lão thái thái, người cũng rất nhớ con.”

Một đoàn mười mấy người đi vào trong phủ.

Phùng phu nhân nắm tay Bình An, sợ nắm quá chặt nên chỉ dùng ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay Bình An. Trên mặt bà cố kìm nén cảm xúc, chỉ đỏ hoe mắt, lòng bàn tay lại hơi ẩm ướt.

Bình An nghiêng đầu nhìn bà.

Bàn tay của Phùng phu nhân rất khác với tay Chu thị ở Hoàn Nam. Bà là phu nhân chủ mẫu nên tay không có vết chai mà mềm mại mịn màng.

Chỉ có một điểm giống nhau, đều ấm áp và mạnh mẽ như vậy.

Quốc Công phủ rất lớn, bước qua đại môn mới chỉ là bắt đầu. Đi qua cửa tròn, trong phủ tường trắng ngói đen, cành liễu xanh tươi, cảnh trí sơn thủy bố trí đan xen hài hòa. Hai bên đều có hành lang uốn lượn. Bên trái là nơi ở của bậc trưởng bối, bên phải là của tiểu bối.

Họ đi về bên trái trước, qua một bức bình phong, mới đến Di Đức viện. Cửa lớn của Di Đức viện mở rộng, đại nha hoàn của lão thái thái đứng đón ở cửa. Nha hoàn vừa nhìn thấy Bình An, mắt liền sáng lên.

“Lão thái thái, Bình An cô nương đến rồi.” Đại nha hoàn vừa cười, vừa dẫn Bình An cùng mọi người vào chính phòng.

Đối diện chính phòng là một bức bình phong tám cánh chạm khắc hình bách điểu triêu phượng. Trên Đa Bảo Các* với hoa văn phức tạp đặt phía sau bình phong bày tượng điêu khắc ngọc "Trời yên biển lặng", các vật trang trí cát tường như ý, nguyên bảo đúc vàng, khiến người khác hoa mặt.

*Bách điểu triêu phượng: hình ảnh trăm chim cùng hướng về phượng hoàng cũng thể hiện sự hòa hợp, đoàn kết và thịnh vượng.

Đa Bảo các: một loại kệ có nhiều ngăn được làm bằng gỗ quý. Dùng để trưng bày các loại đồ cổ, đồ trang sức, đồ chơi hay sách quý.

Bình An không xem hết được, nàng thu hồi ánh mắt, tập trung nhìn đường đi phía trước.

Trong phòng, trên bàn bày một lư hương Bác Sơn cổ đang tỏa khói, mùi gỗ thơm thoang thoảng hòa quyện cùng mùi thuốc sẵn có trong phòng, đan xen vào nhau.

Bình An khẽ nhíu mũi.

Trên ghế, Tần lão phu nhân tóc bạc búi cao, cài trang sức trân châu, mặc áo dài màu tím đậm thêu hình khổng tước. Thân thể lão nhân gia từ trước đến nay không được khỏe, khuôn mặt có chút gầy gò, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện nếp nhăn hình chữ “xuyên”.

Dưới sự ra hiệu của phụ mẫu, Bình An gọi bà: “Tổ mẫu.”

Ánh mắt lão thái thái sâu thẳm, khi nhìn thấy Bình An, đáy mắt cũng có chút ngạc nhiên.

Tiết Hãn cười nói: “Nương, đây là Nhị cô nương nhà ta, Bình An, người thấy so với lúc nhỏ có phải cũng không khác biệt lắm không?”

Tần lão phu nhân đưa tay ra, Phùng phu nhân dắt Bình An đến trước mặt bà.

Bà cũng nắm lấy tay Bình An, nhìn nàng, nói: “Khác biệt cũng không lớn nhưng cũng rất lớn.”

Dù sao cũng đã mười năm, thật sự đã trưởng thành.

Tần lão phu nhân hỏi: “Hài tử, chuyện trước kia con còn nhớ được bao nhiêu?”

Bình An khẽ lắc đầu. Nàng nhớ không nhiều, thỉnh thoảng có thể nhớ lại nhưng phần lớn thời gian là mờ mịt trống rỗng.

Bên cạnh, Tiết Hạo chen vào: “Tổ mẫu, Nhị muội muội không nhớ gì cả.”

Trong thư hắn đã viết, lẽ ra mọi người đều biết cả.

Nhưng Tần lão phu nhân vẫn hỏi Bình An: “Con còn nhớ chuyện gì trước kia không?”

Phùng phu nhân: “Mẫu thân…”

Tần lão phu nhân liếc nhìn con dâu, Phùng phu nhân đành nuốt lời định nói vào bụng, hơi nhíu mày lo lắng.

Bình An không nhận ra điều bất thường này, nàng chỉ nhìn bàn tay gầy guộc của lão phu nhân.

Trong đầu nàng bỗng hiện lên hình ảnh lúc chia tay, Chu thị dặn đi dặn lại: “Bình An, dù kinh thành như thế nào, con chỉ cần nhớ kỹ: Có gì thì nói đó, nghĩ gì thì nói đó.”

Người bình thường đột nhiên bước vào gia đình quyền quý, nhất định sẽ cẩn thận dè dặt, thận trọng từ lời nói đến việc làm. Chu thị lại làm ngược lại, muốn Bình An nói hết những gì có thể nói.

Bởi vì Bình An tâm tư thuần khiết như ngọc không tì vết, lại ít nói. Người ở kinh thành lại không hiểu rõ nàng, nàng không nói lời nào, một khi bị hiểu lầm sẽ khó mà thanh minh.

Hơn nữa, nếu làm đích nữ Quốc Công phủ, nói thẳng nói thật lại khiến Quốc Công phủ không vui, thì nơi đó cũng không đáng để ở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play