Khi còn trẻ, Tần lão phu nhân đã không hay cười, những năm gần đây lại càng ít hơn. Bà chuyên tâm niệm Phật, đám tiểu bối trong nhà không ai không sợ bà.

Bởi vậy, khóe môi bà chỉ khẽ nhếch lên một đường cong rất nhỏ, nơi cánh mũi khẽ hừ một tiếng, nếp nhăn giữa mày hơi giãn ra, hiếm khi lộ ra một chút vẻ hiền hòa.

Phùng phu nhân ngẩn người, Tiết Hãn nhanh chóng phản ứng, cũng cười theo: “Thì ra Bình An ngửi được mùi thuốc, đứa nhỏ này thật có linh tính.”

Tần lão phu nhân cũng gật đầu tán thành.

Thấy mẫu thân không trách cứ Bình An, dường như còn có vẻ hài lòng, tảng đá lớn trong lòng Phùng phu nhân cuối cùng cũng buông xuống. Lại nghe Tần lão phu nhân nói thêm: “Nếu Bình An đã trở về, nên thường xuyên giao du đi lại với các nhà khác.”

Nghe vậy, Phùng phu nhân vừa vui mừng vừa kích động. Bà còn lo rằng lão thái thái khó tính sẽ giữ Bình An ở nhà mấy tháng, dạy dỗ đủ mọi lễ nghi quy củ, rồi mới cho ra ngoài.

Phùng phu nhân vội vàng đáp: “Con biết rồi, mẫu thân. Ngày mai, không, ngày kia sẽ mở tiệc tẩy trần, người thấy thế nào?”

Tần lão phu nhân: “Tùy con quyết định.”

Lúc này, đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân vén rèm bước vào: “Lão thái thái, thuốc đã sắc xong.”

Tiết Chú bước lên một bước, nói: “Tổ mẫu, tôn nhi xin được hầu hạ tổ mẫu uống thuốc.”

Tần lão phu nhân sao lại không biết, đám con cháu ở trước mặt bà không được tự nhiên. Bà vốn cũng không có ý định giữ bọn chúng ở lại lâu, trà cũng không thèm mời.

Bà liếc nhìn Bình An, khoát tay, xua bọn họ đi: “Đi đi, ta cần nghỉ ngơi. Bình An vừa trở về, các con đều đến phòng mẫu thân các con, cùng nhau tâm sự đi.”

Phùng phu nhân mỉm cười: “Vâng, thưa mẫu thân.”

Sau khi đám tiểu bối rời đi, Di Đức viện lại trở về vẻ thanh lãnh vốn có.

Đại nha hoàn Tuyết Chi bưng thuốc tiến lên, dùng thìa khuấy nhẹ, hầu hạ Tần lão phu nhân uống hết một bát thuốc.

Tần lão phu nhân lúc này mới hỏi Tuyết Chi: “Ngươi thấy thế nào?”

Tuyết Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước đây, nô tỳ từng bế Nhị cô nương đi chơi. Vừa rồi khi nhìn thấy Nhị cô nương, nô tỳ vừa giật mình lại vừa mừng rỡ. Nhị cô nương vẫn giống hệt như trước đây, vẫn xinh đẹp như vậy.”

Tần lão phu nhân cúi đầu nói: “Cũng giống hệt như trước, không sợ ta.”

Tuổi tác càng cao, những góc cạnh bị ngăn cách bởi thời gian cũng trở nên mòn đi. Chuyện mười năm trước, so với chuyện năm ngoái, dường như chẳng khác nhau là mấy.

Ngày ấy, tiểu Bình An như bông tuyết nhỏ xíu kia đã từng nắm lấy tay áo bà, cũng không hề để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của bà, mãi cho đến khi bị nhũ mẫu vội vàng ôm đi vẫn còn nhìn chằm chằm vào bà.

Tựa như muốn chơi đùa cùng Tần lão phu nhân.

Chỉ là, khi xưa Bình An không sợ bà là vì nàng còn nhỏ dại. Bây giờ Bình An không sợ bà là vì mới trở về.

Vĩnh Quốc Công phủ lớn như vậy, lúc trước lão Nhị, lão Tam còn chưa phân gia, trong nhà hỗn loạn, chi thứ cũng không đơn giản như bây giờ. Tần lão phu nhân thân là chủ mẫu của đại phòng, gắng gượng gánh vác đến gần năm mươi tuổi, mới trút được gánh nặng xuống, toàn quyền giao cho con dâu Phùng thị.

Quản quá nhiều, đừng nói con cháu không dám thân cận bà, ngay cả Tiết Hãn và Phùng thị cũng sợ bà như vậy.

Như chuyện vừa rồi, bà hỏi Bình An vài câu, tất cả mọi người đều im lặng như chim cút. Phùng thị lại càng cho rằng bà muốn làm gì đó, vừa vội vừa lo lắng.

Chỉ là, bà quả thực cũng mang theo mấy phần cố ý, để thăm dò Bình An. Ở kinh thành này, mọi chuyện không thể so sánh với Hoãn Nam, nhất là Bình An còn có một mối hôn sự.

Mà câu trả lời của đứa nhỏ này, quả thật rất thú vị.

Người người đều nói bà trường thọ, số tốt, phú quý vô song, an hưởng tuổi già. Nhưng đến cuối cùng, bà vẫn phải sống dựa vào thuốc thang, mới duy trì được hơi thở này.

Thuốc, tất nhiên là đắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play