Bây giờ thì tốt rồi, bà đã có thể mỉm cười.
Trên giường, mi mắt Bình An khẽ run rẩy, đôi mắt hé mở một khe nhỏ, rồi đột ngột tỉnh giấc. Trong mắt nàng còn chút mông lung.
Phùng phu nhân thầm nghĩ chắc là mình đã làm ồn đến con, bà có chút áy náy, khẽ kéo chăn cho Bình An: “Ngủ đi, ngủ đi.”
Bình An dụi nhẹ mắt, nhìn rõ là Phùng phu nhân.
Sau đó, nàng xích vào bên trong giường, nhường ra vị trí bên ngoài giường. Nàng giơ tay ra, năm ngón tay xòe rộng, có chút hào phóng vỗ nhẹ mấy cái lên đệm giường.
Phùng phu nhân sững sờ, ngay sau đó, niềm vui mừng và ngọt ngào bỗng trào dâng lấp đầy trái tim, khiến tim bà vừa mềm nhũn vừa chua xót.
Bà vội vàng đặt nến xuống, cẩn thận từng li từng tí nằm lên giường.
Bình An đã ủ chăn rất ấm.
Đêm nay, Phùng phu nhân cuối cùng cũng ngủ ngon giấc.
…
Tiệc tẩy trần đã được chuẩn bị từ trước khi Bình An đến kinh thành. Tuy nói ngày kia là có thể mở tiệc nhưng Phùng phu nhân biết không thể nóng vội, phải cho Bình An một ngày nghỉ ngơi chỉnh trang.
Cho nên, tiệc tẩy trần được định vào ngày thứ ba sau khi Bình An trở về.
Vừa mới từ nông thôn đến kinh thành nhưng dáng vẻ của Bình An không có gì đáng lo ngại.
Nàng vóc dáng cao ráo, mặc gì cũng hợp. Nàng yên tĩnh đứng đó, khí chất thoát tục, dịu dàng uyển chuyển, không hề có chút thô kệch nào. Chẳng ai nghĩ rằng nàng đã mất trí nhớ và lớn lên ở thôn quê suốt những năm qua.
Về phần lễ nghi, cũng chỉ cần dạy những lễ tiết cơ bản đối với trưởng bối. Với thân phận của nàng, trong bữa tiệc cũng không có nhiều người cần nàng phải hành lễ.
Phùng phu nhân nói với Bình An về chuyện trong tộc: “Tiết gia còn có hai phòng khác, đều ở trên phố Vĩnh An, ngày mai cũng sẽ đến chào hỏi con.”
Bình An lắng nghe.
Hổ Phách bưng trà quả bước vào, nói với Phùng phu nhân: “Thái thái, có tin tức.”
Phùng phu nhân đứng lên, cùng Hổ Phách đến gian ngoài. Hổ Phách nhỏ giọng nói: “Thiệp mời đã chuyển đến Vương phủ. Vương phủ hôm nay phái người báo lại, nói là thân thể Điện hạ không được khỏe, ngày mai không thể đến dự.”
Phùng phu nhân nói: “Đều nằm trong dự liệu.”
Từ sau khi sinh ra, thân thể Dự Vương điện hạ vốn đã không tốt, những năm gần đây cũng ít khi ra ngoài. Chỉ là thân phận của Bình An đặc biệt nên vẫn phải thông báo một tiếng với Dự Vương phủ.
Bà nhìn về phía Bình An. Bình An một tay nâng đĩa trà quả, từng ngụm chậm rãi cắn, gương mặt hơi hơi ngẩng lên, tay kia đặt khăn tay dưới cằm, hứng lấy vụn bánh.
Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Phùng phu nhân cảm thấy vô cùng trìu mến, rồi lại nổi lên u sầu.
Hôn sự giữa Vĩnh Quốc Công phủ và Dự Vương phủ, trong kinh thành có vô số người hâm mộ. Nói một câu đại nghịch bất đạo, khả năng Vĩnh Quốc Công phủ có thể trở thành người đứng dưới một người trên vạn người, là vô cùng lớn.
Điều này phải nói đến thân phận của Dự Vương.
Tiên đế thể chất yếu ớt, tại vị mười năm, không thể lưu lại hoàng tử. Cho nên vào năm cuối cùng người nhận một người con thừa tự từ chi thứ, chính là Vạn Tuyên Đế hiện tại.
Vạn Tuyên Đế làm thái tử một năm, tiên đế bệnh nặng qua đời. Ngài kế thừa đại thống, lập trưởng đích làm Thái tử. Thức khuya dậy sớm, sau ba tháng, thiên hạ bắt đầu hưng thịnh.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng lúc này phi tần của Tiên đế, Nguyên Thái phi, lại được chẩn đoán có thai sáu tháng. Sáu tháng trước, đó là lần cuối cùng Tiên đế lâm hạnh phi tần, chính là Nguyên Thái phi. Việc này Khởi Cư Chú có ghi lại, nhân chứng cũng đầy đủ.
Như vậy thì hay rồi, Vạn Tuyên Đế và thai nhi trong bụng kia, ai mới là chính thống, tất cả mọi người đều thầm bàn tán.
Việc này vẫn chưa ngã ngũ, Vạn Tuyên Đế đã muốn thoái vị, trả lại ngôi vị cho huyết mạch của Tiên đế. Triều thần sao có thể đồng ý? Đứa trẻ kia vừa mới chào đời, còn quá nhỏ, ngay cả một góc long ỷ cũng không ngồi vừa, huống chi có thể trưởng thành hay không, vẫn còn là một vấn đề!
Chi bằng tiếp tục ủng hộ một vị đế vương đã trưởng thành, chín chắn.
Đa số triều thần đều cho rằng Vạn Tuyên Đế lên ngôi là chính đạo. Bọn họ ba thỉnh bốn cầu, gần như sắp đâm đầu vào cột mà chết, Vạn Tuyên Đế mới rơi lệ trên thềm son, đau khổ nhận lấy hoàng vị.
Đương nhiên, huyết mạch của tiên đế không thể bạc đãi.
Và huyết mạch đó, chính là Dự Vương điện hạ hiện tại.
Vạn Tuyên Đế đối đãi với đứa con sót lại của Tiên đế như thế nào, thiên hạ đều thấy rõ. Ông đối với "người đệ đệ" kém mình hơn bốn mươi tuổi này rất tốt, rõ như ban ngày.
Nếu chỉ dừng ở đây, Dự Vương chỉ là một vị Vương gia giàu sang phú quý. Tuy đã bỏ lỡ cơ hội lên ngôi hoàng đế, nhưng sự giàu có này hiếm có ai sánh bằng. Hơn nữa, hoàng thất tuyệt đối sẽ không bạc đãi hắn.
Tiểu tiên đồng của Vĩnh Quốc Công phủ khi đó được chỉ hôn cho Dự Vương.
Nhưng mười mấy năm trôi qua, Vạn Tuyên Đế đã già yếu, thân thể cũng không tốt. Thái tử đương triều cũng đã gần bốn mươi, nhưng dưới gối lại chỉ có toàn nữ nhi, không có thái tôn (cháu trai).