Người ta thường nói, phong thủy luân phiên. Chờ đến khi Vạn Tuyên Đế và Thái tử qua đời, Dự Vương chắc là vẫn còn sống khỏe mạnh.

Triều thần trong lòng đều rõ, thay vì lại tìm một người trong tôn thất để nhận làm con thừa tự, không bằng trả lại ngôi vị cho huyết mạch của Tiên đế.

Vì thế, hôn sự giữa cô nương của Vĩnh Quốc Công phủ và Dự Vương, không còn đơn thuần là chuyện phú quý thông thường, mà còn khiến biết bao nhiêu người ghen tị.

Phùng phu nhân trước đây thấy hai cô nương trong nhà vì hôn sự này mà âm thầm tranh giành, luôn cảm thấy phiền lòng. Nếu Bình An còn ở đây, sao đến lượt các nàng.

Bây giờ Bình An đã thực sự trở về, Phùng phu nhân nhìn mối hôn sự này lại cảm thấy không hài lòng. Chuyện hoàng gia, dễ nhúng tay vào hay sao?

Bản thân bà quản lý cả phủ Quốc Công đã đủ mệt rồi, huống hồ là chốn thâm cung.

Phùng phu nhân thở dài. Hổ Phách lại nói: “Còn có một chuyện, dưỡng huynh Trương gia nói muốn dẫn Nhị cô nương ra ngoài chơi.”

Phùng phu nhân nói: “Chuyện này sao có thể được. Hôm nay không phải đã bảo Hạo ca nhi dẫn hắn đi dạo kinh thành rồi sao? Ngươi đuổi hắn đi, cứ nói cô nương không rảnh.”

Bà thầm nghĩ, quả nhiên như lời Tần lão phu nhân, nên hạn chế việc dưỡng huynh Trương gia qua lại với Bình An. Mới ngày thứ hai, hắn đã nghĩ cách đưa tiểu Bình An ra ngoài, thật không biết có ý đồ

Bà trở lại phòng, Bình An vừa ăn xong một miếng bánh nhỏ, Thải Chi đang lau tay lau mặt cho nàng.

Phùng phu nhân cười rót trà cho nàng: “Bánh này là món con thích ăn khi còn nhỏ, ăn có ngon không?”

Bình An gật đầu. Từ khi đến Quốc Công phủ, nàng được ăn rất nhiều món ngon.

Nàng đón lấy chén trà, còn chưa kịp nhấp một ngụm, bỗng nghiêng tai lắng nghe, nói: “Nương, đại ca tìm con.”

Phùng phu nhân theo bản năng cho rằng nàng nói đến Tiết Chú, nói: “Nó đang ở chỗ phụ thân con…”

Lời còn chưa dứt, bỗng nghe từ chân trời vọng lại một tiếng sư tử hống kinh thiên động địa, âm thanh vang vọng: “Bình An —— Ra ngoài chơi —— Ra chơi —— Chơi ——”

Bình An chớp mắt mấy cái: “Vâng.”

Phùng phu nhân: “…”

Rốt cuộc không thể để Trương Đại Tráng gào thét ầm ĩ như vậy, mất mặt xấu hổ. Tần lão phu nhân chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Phùng phu nhân không phải muốn trói buộc Bình An, chỉ là cảm thấy không yên lòng. Bà không còn cách nào khác ngoài việc dặn dò Thải Chi liên tục: “Trông coi cô nương cẩn thận, đừng để nàng đến gần bờ sông, cũng không được ra khỏi kinh thành, gọi thêm mấy người hầu đi theo…”

Lại dặn Bình An: “Không được nói chuyện với người lạ.”

……

Ngoài nghi môn* của Quốc Công phủ, Trương Đại Tráng cao lớn vạm vỡ, Tiết Hạo đi bên cạnh Trương Đại Tráng, trông có vẻ gầy gò hơn hẳn.

*Nghi môn: nằm ở vị trí trung tâm của mặt tiền, là cổng chính thứ hai sau cổng lớn (đại môn) của phủ đệ.

Tiết Hạo xoa xoa lỗ tai.

Hôm nay hắn định dẫn Trương Đại Tráng đi dạo chơi một vòng, Trương Đại Tráng lại khăng khăng đòi mang theo Bình An, không được thì hắn lại tự mình "gọi" Bình An ra, khiến người ta đau cả tai. Thật không biết là tật xấu gì dưỡng ra ở nông thôn!

Lúc này, thấy Bình An đội mũ che mặt bằng lụa trắng, cùng nha hoàn Thải Chi, Thanh Liên từ nghi môn bước ra, Trương Đại Tráng cười hắc hắc: “Tiểu muội, đi thôi, ca dẫn muội đi chơi!”

Tiết Hạo vội nói: “Nhị muội muội, nhị ca dẫn muội đi chơi!”

Hắn liếc nhìn Trương Đại Tráng, thầm nghĩ, Bình An là Nhị muội muội mà chính tay hắn tìm về, Trương Đại Tráng là gì chứ?

Trương Đại Tráng trừng mắt đáp trả. Bình An cũng là tiểu muội của hắn, những người nửa đường xuất hiện này là gì chứ?

Trên đường từ Hoãn Nam về đây, hai người đã không ít lần so đo hơn thua, Bình An cũng đã quen.

Đây là lần đầu tiên nàng đội mũ che mặt, khẽ thổi làn lụa sa trắng rủ xuống trước mặt. Lụa sa lay động, làm nổi bật gương mặt mỹ lệ của thiếu nữ, làn da trắng như ngọc, ẩn ẩn hiện hiện, vừa thần bí lại vừa thoát tục.

Nếu Tiết Hạo không biết Trương Đại Tráng ở Hoãn Nam đã có hôn sự, lại thực lòng coi Bình An như muội muội. Hắn nhất định đã nghi ngờ dụng tâm của hắn ta rồi.

Nhưng hôm nay Trương Đại Tráng thực sự có "dụng tâm khác".

Hôm qua hắn đã đi dò la trước trong kinh thành, trước tiên dẫn Bình An đến Lâm Giang Tiên ăn súp thang bao*.

*Súp thang bao: (hay "thang bao") là một loại bánh bao hấp có nhân súp đặc trưng.

Lâm Giang Tiên là tửu lâu nổi danh ở kinh thành. Đúng như tên gọi, nó được xây dựng bên bờ sông, có thể ngắm nhìn bờ sông tơ liễu bay lả tả, mặt sông một màu xanh biếc như ngọc, thuyền hoa lướt đi tạo thành từng đợt sóng.

Quả là một loại hưởng thụ.

Tiết Hạo lại là khách quen của Lâm Giang Tiên. Hắn có phòng riêng ở đây, đây chính là địa bàn của hắn. Nên đã nhanh tay hơn Trương Đại Tráng, tìm tiểu nhị gọi món.

Cuối cùng, còn khiêu khích liếc nhìn Trương Đại Tráng một cái.

Trương Đại Tráng nắm chặt nắm đấm, nhưng nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, hắn miễn cưỡng nhịn xuống, nói: “Đã có phòng rồi, vậy ta cùng tiểu muội đi lên trước.”

Tiết Hạo: “Đi đi, phòng chữ Thiên bên trái gian thứ nhất, đừng đi nhầm.”

Trương Đại Tráng thầm "xì" một tiếng, rồi liếc nhìn Thải Chi và Thanh Liên. Dù các nàng theo sát phía sau nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, hắn có thể nhân cơ hội lặng lẽ nói chuyện riêng với Bình An.

Hắn cố gắng hạ giọng: “Tiểu muội, ta muốn nói với muội một chuyện, muội đừng kinh ngạc.”

Bình An nghi hoặc nhìn hắn.

Trương Đại Tráng: “Ta nghe ngóng được, muội hình như đã có hôn sự, hơn nữa là với Vương gia đương triều!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play