Đêm nay, Bình An ngủ lại Xuân Hành Viện của Phùng phu nhân.
Không phải là không chuẩn bị cho Bình An một viện riêng. Mười ngày trước, khi biết tin Bình An sắp trở về, Phùng phu nhân đã đốc thúc hạ nhân quét dọn từ trên xuống dưới, khiến viện của Bình An trở nên sáng sủa rực rỡ hẳn lên.
Có điều, Phùng phu nhân thực sự không nỡ xa con, nên để con gái ngủ ngay gian ngoài phòng mình.
Sau mười ngày đi đường, Bình An quả thực mệt mỏi. Ôm chiếc chăn mềm mại, hít hà hương thơm nắng ấm, nàng nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh, chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Phùng phu nhân thổi tắt ngọn nến trên tay, kéo chăn kín hơn cho Bình An, nán lại ngắm nhìn mấy lần, mới lưu luyến rời đi.
Đến cửa phòng, bà dặn dò một nha hoàn cao gầy: “Cẩn thận canh gác, cô nương vừa mới trở về, chắc chắn sẽ có lúc không quen giấc. Nước nóng, trà và điểm tâm, đều phải chuẩn bị sẵn sàng, để khi cần là có ngay.”
Bà đã sắp xếp cho Bình An hai nha hoàn nhất đẳng, đều là người rất tháo vát. Nha hoàn cao gầy này tên là Thải Chi.
Thải Chi đáp lời: “Thái thái, trong phòng bếp nhỏ đều đã chuẩn bị xong.”
Phùng phu nhân: “Tốt, vậy thì tốt.”
Trong phòng ngủ thắp nến, trượng phu Tiết Hãn ngâm chân trong nước ấm, giở từng trang sách. Phùng phu nhân bước tới, giật lấy quyển sách trên tay Tiết Hãn, nói: “Lão gia, tổ mẫu đối với Bình An có ý gì?”
Hai mắt Tiết Hãn vẫn dõi theo quyển sách, hỏi: “Nàng nói sao?”
Phùng phu nhân cuộn tròn quyển sách lại, nói: “Nếu như không thích, với tính tình của mẫu thân, Bình An nói năng lung tung như vậy, nhất định sẽ bị trách cứ. Nhưng nếu nói thích… cũng không thấy rõ.”
Tần lão phu nhân đối đãi với con cháu vô cùng nghiêm khắc. Mấy năm trước, Quốc Công phủ không còn thỉnh xin ân điển từ bệ hạ, mà để cho Tiết Chú mười bảy tuổi cùng với hàn môn đệ tử đi thi tú tài để gây dựng công danh. Ai ngờ hắn lại thi trượt, trở thành trò cười.
Khi hắn trở về, Tần lão phu nhân đã phạt Tiết Chú quỳ ba ngày ở từ đường.
Tiết Chú tuy không phải con ruột của Phùng phu nhân, nhưng lúc đó bà cũng rất đau lòng.
Cho nên, khi Tần lão phu nhân mặt lạnh chất vấn Bình An, chỉ có trời mới biết bà đã lo lắng sợ hãi đến mức nào.
Tiết Hãn cuối cùng cũng không còn tâm trí nào để đọc sách, ông nói: “Không phải mẫu thân lo lắng việc Bình An nhiễm phải những thói quen xấu ở thôn quê sao? Những lời vừa rồi là để khảo nghiệm bản tính của Bình An.”
Phùng phu nhân hỏi: “Vì sao phải dùng đến cách này?”
Tiết Hãn quanh năm ở trong quan trường, bộ dạng này của Tần lão phu nhân, bản chất cũng giống như những màn giao đấu ở quan trường.
Ông suy nghĩ một chút, liền hiểu ra: “Nên nghiêm khắc một chút. Nếu Bình An bị dọa khóc, hoặc nói năng lộn xộn, hoặc kể lể oán trách, sẽ làm mất thể diện cả nhà. Vậy thì tiệc tẩy trần ngày sau, ít nhiều cũng phải dời đến mấy tháng sau.”
Phùng phu nhân không khỏi oán hận: “Nói cho cùng, mẫu thân đều chỉ vì thể diện của Quốc Công phủ. Chê bai dưỡng huynh Trương gia cũng thôi, sao người không nghĩ đến, nếu Bình An bị dọa sợ thì sao? Con bé còn nhỏ như vậy…”
Tiết Hãn muốn nói, mười bốn tuổi đâu còn nhỏ nữa. Nhưng may mắn thay, đứa trẻ kia vẫn còn rất thuần khiết.
Vừa mở lời, trong phòng liền tràn ngập tiếng trò chuyện khe khẽ không ngớt. Cho đến trước khi ngủ, hai phu thê vẫn còn bàn về tiểu Bình An.
Những năm gần đây, bọn họ chưa từng nói nhiều như vậy, nhất là những chuyện liên quan đến con cái.
Bởi vì mỗi khi nhắc đến con cái, cả hai đều không khỏi nhớ đến Bình An, tinh thần trở nên sa sút. Chuyện này giống như một cái gai vô hình, nên cả hai ngầm hiểu mà tránh né, không nhắc đến chuyện con cái nữa.
Hôm nay, cái gai ấy đã được nhổ bỏ.
…
Nửa đêm, Phùng phu nhân bỗng bừng tỉnh, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Bà rón rén bước đến cửa gian ngoài, cầm giá nến soi vào.
Bình An đang ngủ say sưa trên giường, ngủ đến khuôn mặt đỏ bừng, đáng yêu như một trái táo phấn hồng, không hề bị ai cướp đi, cũng không hề bị ai bắt cóc.
Phùng phu nhân thở phào nhẹ nhõm, trở lại giường. Tiết Hãn đêm nay cũng trằn trọc khó ngủ, khi Phùng phu nhân thức giấc, ông liền tỉnh, hỏi: “Con bé ngủ có quen không?”
Dù sao Bình An đã lớn, ông không tiện đi xem nàng trực tiếp như Phùng phu nhân.
Phùng phu nhân đáp: “Đang ngủ ngon giấc.”
Nhưng nằm xuống nửa canh giờ, Phùng phu nhân vẫn không tài nào ngủ được.
Bà trằn trọc trở mình, rồi lại xỏ đôi hài mềm mại, lén đến cửa gian ngoài nhìn.
Lần này, Bình An nghiêng người ngủ, tóc có chút rối. Phùng phu nhân mỉm cười, khẽ chỉnh tóc cho con. Bà nhớ lại, khi tiểu Bình An còn bé, mỗi sáng sớm đều ngủ đến tóc tai bù xù.
Khi đó, Phùng phu nhân sẽ dẫn nàng đến ngồi trước gương, vừa cười với nàng vừa nói: “Tiểu Bình An lại ngủ đến tóc thành tổ chim rồi!”
Tiểu cô nương nhìn vào gương, sờ soạng đỉnh đầu mình.
Phùng phu nhân hiếu kỳ hỏi: “Con đang làm gì vậy?”
Tiểu Bình An lẩm bẩm: “Lấy trứng chim.”
Chắc chắn là nàng học theo nhị ca của mình! Điều này khiến Phùng phu nhân và đám nha hoàn cười đến ôm bụng.
Trước kia mỗi khi nghĩ đến những chuyện này, Phùng phu nhân khó tránh khỏi muốn rơi lệ. Bà không dám nghĩ đến vào ban đêm, nếu không thì sẽ mất ngủ cả đêm. Nhưng trớ trêu thay, thời điểm dễ dàng nhớ lại nhất lại chính là những đêm dài tịch mịch.