Lại nói đến Xuân Hành viện của Phùng phu nhân, sớm đã giăng đèn lồng bát giác màu đỏ, chuyển đến mấy chục chậu nghênh xuân, đỗ quyên, cát tường cúc, bách hợp… ngũ sắc rực rỡ, đua nhau khoe sắc. Các nha hoàn trong viện, cũng ăn mặc sặc sỡ, vui mừng hớn hở.
Mấy huynh đệ tỷ muội đều ngồi đối diện Bình An.
Người lớn nhất tất nhiên là huynh trưởng Tiết Chú, Bình An gọi một tiếng: “Đại ca.”
Tiết Chú gật đầu mỉm cười: “Nhị muội muội, lễ vật của muội, lúc trước ta đã sai người chuẩn bị xong rồi.”
Bình An nghĩ, Trương Đại Tráng đi xa nhà trở về, cũng sẽ mang quà cho nàng. Cho nên, thân nhân của nàng “đi xa nhà” lâu như vậy, mang quà cho nàng, cũng là chuyện thường.
Nàng gật gật đầu.
Tiết Hạo vội vàng ló đầu ra, nói: “Ta là Nhị ca, muội biết rồi đúng không, hắc hắc.”
Bình An đương nhiên biết, dọc đường đi, Tiết Hạo thường xuyên nói chuyện với nàng. Nhị ca là một người nói rất nhiều.
Tiếp theo là các cô nương, phòng này của Tiết gia có ba cô nương, trừ nàng ra còn có Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An.
Tiết Tĩnh An là đại tỷ của nàng, khuôn mặt hiền hòa, nói chuyện nhỏ nhẹ. Tiết Thường An lại là muội muội của nàng.
So với ca ca tỷ tỷ, “muội muội” khiến Bình An cảm thấy mới lạ hơn. Nàng trước đây chưa từng có muội muội, mà Tiết Thường An chỉ nhỏ hơn nàng ba tháng, không chênh lệch nhiều.
Thấy Bình An chăm chú nhìn mình bằng đôi mắt trong veo, Tiết Thường An khẽ cười: “Tỷ tỷ, sao vậy?”
Tiết Thường An và Tiết Tĩnh An đều không được nuôi dưỡng ở chỗ Phùng phu nhân, quan hệ với Phùng phu nhân nhạt nhẽo. Mười năm trước, khi Bình An bị bắt cóc, nàng mới ba tuổi, chẳng còn nhớ
Tình cảm của nàng dành cho vị tỷ tỷ đột nhiên trở về này, cũng không khác Tiết Tĩnh An là bao.
Trước kia, nàng chỉ so sánh bản thân với Tiết Tĩnh An, dù sao nàng cũng dễ nhìn hơn Tiết Tĩnh An. Hôm nay nhìn thấy Tiết Bình An, nàng liền biết, ưu điểm "dễ nhìn hơn Tiết Tĩnh An" của mình đã không còn nữa.
Bởi vì Bình An xinh đẹp hơn cả hai người các nàng.
Tiết Thường An đã sớm quen với việc tranh thủ sự chú ý của trưởng bối. Cho nên vừa rồi nàng vẫn mở miệng, dù việc đó có thể sẽ khiến Phùng phu nhân khó chịu.
Dù sao Phùng phu nhân đối với đám thứ nữ như các nàng, từ trước đến nay đều như vậy.
Chỉ là câu trả lời của Bình An, lại khéo léo hóa giải vấn đề, ngẫm nghĩ kỹ càng còn có một tia thiền ý. Khó trách ngay cả tổ mẫu từ trước đến nay không dễ cười cũng phải động lòng.
Vừa rồi dọc đường đi, Tiết Thường An thầm nghĩ, chẳng lẽ vị tỷ tỷ này thực ra rất thông minh?
Cho nên lúc này, Tiết Thường An dần dần cảnh giác, bàn tay giấu trong tay áo cũng từ từ nắm chặt.
Ngay sau đó, chỉ nghe giọng Bình An mang vẻ hiếu kỳ, nàng chớp mắt mấy cái: “Nói lại lần nữa?”
Tiết Thường An: “Hả?”
Phùng phu nhân cũng có chút không hiểu: “Ý con là muốn nàng nói lại những lời vừa rồi sao?”
Bình An gật gật đầu, dải lụa trên tóc theo đó khẽ lay động.
Phùng phu nhân liếc nhìn Tiết Thường An, Tiết Thường An cũng không hiểu, trả lời chậm hơn rất nhiều: “Tỷ tỷ…”
Bình An: “Ừm!”
Tiết Thường An: “…”
Chỉ nghe người ta gọi tỷ tỷ thì không công bằng cho lắm, Bình An nghiêm túc bồi thêm một câu: “Muội muội ngoan.”
Thấy con cái hòa thuận vui vẻ, Tiết Hãn vuốt râu, cười híp mắt. Phùng phu nhân trong lòng như tan chảy, chỉ hận không thể đuổi hết bọn trẻ đi, để có thể trò chuyện riêng với Bình An một lát.
Tiết Tĩnh An nhận ra Phùng phu nhân đang nóng lòng, liền nói: “Nhị muội muội hôm nay mới trở về, chắc cũng mệt mỏi rồi, hay là để hôm khác rồi ôn chuyện?”
Phùng phu nhân vội nói: “Phải phải, con nói phải lắm, các con về trước đi.”
Tiết Hãn liền dẫn bốn đứa trẻ rời đi. Trong Xuân Hành viện, Phùng phu nhân cuối cùng cũng có thể kéo tay Bình An, ngắm nghía mãi không thôi, lại sờ sờ vai, sờ sờ lưng nàng.
Thân thể hơi gầy, nhưng Trương gia đã nuôi dưỡng nàng rất tốt, điểm này, Phùng phu nhân phải thừa nhận.
Trong lòng bà nhất thời vừa chua xót lại vừa đau lòng. Trước khi Bình An trở về, bà đã nghĩ gì vậy? Bà lại sợ con bé nhiễm phải những thói quen nơi thôn dã như lời Tần lão phu nhân nói!
Nếu Bình An thật sự học phải những thói quen xấu ở thôn quê, thì đó vẫn là tâm can bảo bối Bình An của bà. Bà thương yêu còn không hết, sao có thể lo lắng không sửa được chứ? Huống chi Bình An hiện giờ đừng nói thói hư tật xấu, khí độ trên người không thua Tĩnh An, Thường An, như vậy là quá đủ rồi.
Hơn nữa, bà còn sợ trở nên xa lạ với con bé!
Nhưng Bình An là khúc ruột mà bà hoài thai mười tháng đứt ruột sinh ra, nâng niu thế nào cũng không đủ, sao lại có thể xa lạ?
Rốt cuộc là quan tâm quá tất loạn, càng nghĩ càng lung tung.
Phùng phu nhân ôm Bình An vào lòng: “Con của ta, vi nương thực sự rất nhớ con. Tất cả đều tại ta, vì sao lại sơ suất như vậy? Ta thật hận…”