Trần Bảo Cầm hơi nhíu mày: "Nó đến thư phòng của cha con làm gì?"
Ôn Nguyệt mỉm cười: "Chắc là thấy con tung scandal mà không bị mắng, lại còn được thưởng nên ấm ức, đến mách cha rồi."
Gần như ngay khi Ôn Nguyệt vừa dứt lời, trong thư phòng liền vọng ra tiếng Ôn Vinh Sinh giận dữ: "Ôn Gia Kỳ! Cút ra ngoài cho cha!"
Rất nhanh, tiếng bước chân lộc cộc lại vang lên, càng lúc càng gần, cho đến khi Ôn Gia Kỳ xuất hiện, chạy đến trước mặt Ôn Nguyệt, chỉ tay vào mặt cô, ghen tị hỏi: "Mày nói đi! Rốt cuộc mày bỏ bùa mê thuốc lú gì cha rồi? Mà khiến ông ấy đồng ý cho mày tiêu tiền lại!"
Ôn Nguyệt nghe vậy tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ông ấy là cha của tôi, cho tôi tiền không phải là lẽ đương nhiên sao? Cần gì phải bỏ bùa mê?"
Một câu nói hiển nhiên của cô, khiến Ôn Gia Kỳ không xin được tiền còn bị mắng một trận, hoàn toàn suy sụp, ôm mặt khóc lóc chạy lên lầu.
Ôn Nguyệt thì cầm miếng hoa quả đã cắt sẵn trên bàn trà lên, cắn một miếng, vừa ăn vừa cảm thán với hệ thống hóng hớt: [Cho nên ấy mà, con người ta ấy, lớn mà không có não thì cũng vứt. ]
Hệ thống: ...
-

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play