Ôn Gia Kỳ nông cạn dễ bị kích động, nhưng Trần Bảo Cầm không ngốc, đương nhiên nhìn ra được Ôn Nguyệt vừa rồi cố ý khiêu khích con gái bà ta. Nhưng có Ôn Vinh Sinh ở đó, bà ta không thể nổi giận với Ôn Nguyệt, chỉ có thể làm lơ cô, đi thẳng về phía thư phòng.
Lúc gõ cửa đi vào, Ôn Vinh Sinh đang hút xì gà, mùi trong phòng hơi nồng.
Nhưng Trần Bảo Cầm như không hề nhận ra, sắc mặt bình thường đi đến trước mặt Ôn Vinh Sinh, cách bàn làm việc nắm lấy bàn tay trái ông ta đang tùy ý đặt trên bàn.
Qua làn khói, Ôn Vinh Sinh ngẩng đầu nhìn Trần Bảo Cầm, bỏ điếu xì gà xuống, thở ra một hơi hỏi: "Sao em lại đến đây?"
Trần Bảo Cầm dịu dàng nói: "Em đến xem anh thế nào."
"Anh có gì mà xem." Ôn Vinh Sinh rút tay trái ra, nới lỏng cà vạt nói: "Em rảnh thì quản Gia Kỳ nhiều hơn đi, xem nó hung hăng như vậy, có còn dáng vẻ tiểu thư khuê các không."
Tuy Trần Bảo Cầm thấy Ôn Gia Kỳ hơi thiếu bình tĩnh, nhưng nghe Ôn Vinh Sinh nói vậy, bà ta cũng khó mà cười nổi. Đã thế bà ta còn không dám phản bác, chỉ đành hùa theo: "Con bé mấy năm nay đúng là không được như trước, nhưng cũng không thể trách hoàn toàn con bé được, trong lòng nó cũng khổ tâm lắm."
Ôn Vinh Sinh cau mày: "Nó lại cãi nhau với Vĩnh Khang à?"
Trần Bảo Cầm thở dài: "Có chút hiểu lầm..."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT