Sau khi nắm rõ những thông tin này, Ôn Nguyệt cho ông về, và nói rằng trong vòng ba ngày sẽ có người liên lạc với ông để ký thỏa thuận.
Lưu Hào vừa đi khỏi thì cảnh sát tới. Ôn Nguyệt bảo Trần Kiến Bình báo cáo những thông tin thu thập được cho cảnh sát. Họ nghe xong vô cùng kinh ngạc, có vẻ không ngờ họ lại tra ra được nhiều thông tin nhanh đến vậy.
Nhưng khi Ôn Nguyệt đề nghị triệu tập Trương Uy ngay lập tức, hai viên cảnh sát tỏ ra khó xử: "Không phải chúng tôi không muốn giúp, nhưng chúng tôi làm việc phải theo quy tắc. Muốn triệu tập Trương Uy, cần có nhân chứng đứng ra nhận diện. Các cô không chịu tiết lộ danh tính nhân chứng, chúng tôi rất khó xử lý."
Ôn Nguyệt nghe xong tỏ vẻ thông cảm: "Nếu các anh không thể, vậy tôi sẽ dùng cách của mình để khiến hắn phải đến gặp tôi."
"Chuyện này..." Viên cảnh sát lớn tuổi hơn vội vàng tưởng tượng ra cảnh vệ sĩ của Ôn Nguyệt dí súng vào đầu Trương Uy, mồ hôi lạnh túa ra: "Ôn tiểu thư, xin cô đừng đùa, Hương Giang là xã hội pháp trị!"
Ôn Nguyệt bật cười: "Anh cảnh sát yên tâm, tôi là công dân tuân thủ pháp luật, không làm chuyện phạm pháp đâu." Nói xong, cô quay sang dặn Trần Kiến Bình: "Cậu dẫn hai người xuống dưới, mượn cái loa lớn thông báo ra ngoài, cứ nói trong vòng hai tiếng, ai cung cấp được vị trí hiện tại của Trương Uy, xác minh là thật sẽ thưởng ba vạn, ai dẫn các cậu tìm được Trương Uy, thưởng năm vạn, ai đưa được hắn đến gặp tôi, thưởng mười vạn."
Tuy từ khi về làm cho Ôn Nguyệt, Trần Kiến Bình chưa thấy cô tiêu xài hoang phí, nhưng cậu ta đã theo Dịch Hoài nhiều năm, cũng đã quen với những chuyện lớn, nên không hề thấy hành động vung tiền của cô có gì không ổn, lập tức đồng ý, dẫn hai vệ sĩ xuống lầu thực hiện theo lời cô dặn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play