Nghĩ vậy, Ôn Nguyệt lên tiếng: "Chú Hào, chú biết mà, hơn hai giờ sáng hôm qua chú có thức giấc, đi ngang qua cửa sổ phòng khách thì thấy một đám côn đồ đi xe máy đến tạt sơn. Chú không những nhìn thấy bọn chúng, mà còn nhận ra mặt một tên trong số đó."
Bị nói trúng những gì mắt thấy tai nghe đêm qua, Lưu Hào há hốc mồm kinh ngạc.
Trần Kiến Bình đứng cạnh cũng không giấu được vẻ sửng sốt. Dù họ đoán Lưu Hào biết gì đó, nhưng đến giờ vẫn chưa moi được thông tin gì.
Ôn Nguyệt lại chẳng hề nao núng. Dù sao qua mấy câu hỏi vừa rồi, họ cũng đã khoanh vùng được thời gian gây án là vào khoảng hai, ba giờ sáng. Hơn nữa, đám du côn trong các băng đảng thường thích lượn lờ phố xá bằng xe máy, nên đoạn dựng chuyện vừa rồi của cô cũng không phải là không có căn cứ.
Cô nói tiếp: "Chú Hào, tôi hiểu suy nghĩ của chú. Chú thấy mình chỉ là dân thường, còn phải sống ở đây. Nếu đứng ra tố cáo bọn chúng, sau này chắc chắn sẽ bị trả thù, khó mà sống yên ổn, đúng không ạ?"
Lưu Hào bị nói trúng tim đen, cúi gằm mặt, giọng đầy áy náy: "Ôn tiểu thư, tôi không phải không muốn giúp cô, nhưng tôi cũng có nỗi khổ riêng."
"Chú Hào không cần căng thẳng, tôi hiểu những lo lắng của chú. Tôi hỏi chú những điều này không phải để chú phải đứng ra làm chứng trước mặt cảnh sát, mà chỉ muốn biết danh tính của đối phương. Những việc còn lại chú không cần nhúng tay, tôi tự mình giải quyết."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play