Bên này, tuy Tôn Tuần cũng có ý lưu Diêu Mậu và Thạch Hắc cùng một chúng bộ tướng ở lại phủ qua đêm, nhưng đối phương lại rất khách khí từ chối, nói thẳng rằng muốn về đại doanh trong thành để ở cùng huynh đệ.
Mấy người họ kiên quyết như thế, Tôn Tuần cũng chẳng tiện miễn cưỡng thêm, chỉ đành dài giọng thở dài một hơi, tỏ vẻ tiếc nuối.
Ngược lại, Mục Lâm Xuyên lại chẳng giữ lại gì nhiều, ngoài mấy nụ cười lúc mới gặp mặt, thì suốt dọc sau đó cũng chỉ lộ vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Lục Phất Phất liếc nhìn vẻ mặt Mục Lâm Xuyên, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Tên bạo quân nhỏ này lại đang giận dỗi. Nhưng… chẳng phải là đang giận chính mình sao?
Nàng vốn đã quen nhìn sắc mặt đoán ý người, sống chung với Mục Lâm Xuyên bao lâu nay, nếu còn chưa thấu được tính tình hắn thì quả thực đúng là đầu gỗ rồi.
Tiểu bạo quân này thật ra là người rất hay cười, cười nhạt, cười mỉa, cười khinh, cười vô tội, cười to đủ loại sắc thái cảm xúc, rành rành như một diễn viên tấu hài trời sinh, chẳng giống phản diện đại BOSS chút nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT