Năm ấy, khi Lục Phất Phất rời quê nhà, trời đang vào xuân.
Hoàng đế Đại Ung triều là một hôn quân, muốn tuyển chọn mỹ nhân khắp thiên hạ để nhập vào hậu cung. Các hoạn quan phụ trách việc tuyển phi cưỡi xe đi khắp các châu quận, tìm kiếm mỹ nhân.
Ngay cả ngôi làng nhỏ hẻo lánh nơi Lục Phất Phất sinh sống cũng không thoát khỏi, hoạn quan dẫn theo vài tùy tùng đứng ở đầu làng, ra lệnh cho dân làng gọi tất cả những cô gái đến tuổi ra ngoài.
Quê hương Phất Phất là nơi xa xôi nhất trong Đại Ung triều, bốn phía toàn là những dải đất vàng hoang vu, tựa như bị rìu thần Bàn Cổ bổ ngang chém dọc, mép vết chém vẫn còn vương hơi lạnh sắc bén.
Có lẽ vì nơi ở quá đỗi hoang vu, nên người dân nơi đây thường thích trồng đào, mơ và những loại cây ra hoa trước sân sau nhà để điểm xuyết cho tiểu viện.
Mùa xuân là mùa hoa đào nở rộ. Từ trên cao nhìn xuống, con người nhỏ bé như đàn kiến, còn những ngôi làng thì tựa như từng đóa hoa nở trên lưỡi rìu của người khổng lồ.
Chính vào thời điểm ấy, Lục Phất Phất xuất hiện.
Thiếu nữ sải bước trên "mũi lưỡi dao" rực sắc hoa đào, bên hông đeo một chiếc giỏ tre, trong giỏ đựng vài sợi chỉ vụn, một chiếc kéo và một mảnh vải hoa màu lam.
Đường núi ở đây rất khó đi, mỗi bước chân giẫm lên đất vàng lại phát ra tiếng lạo xạo.
Điều đầu tiên hoạn quan nhìn thấy là mái tóc dài đen nhánh như thác của thiếu nữ, đôi má ửng hồng, ánh mắt trong sáng, ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ đầy khí chất.
Gã ta vẫy tay gọi Phất Phất lại, ánh mắt soi xét lướt lên lướt xuống người nàng.
Lục Phất Phất ngơ ngác nghĩ, điệu bộ của đối phương chẳng khác nào đang xem xét một miếng thịt heo béo gầy ra sao.
"Ngươi tên gì?" hoạn quan hỏi.
"Ta tên Lục Phất Phất." Lục Phất Phất nhanh nhảu đáp.
Giọng nàng trong trẻo như chim sơn ca giữa ngày xuân, nhưng chất giọng đậm mùi địa phương lại phảng phất mùi đất nồng nặc. Hoạn quan bị giọng địa phương của nàng làm khó chịu, theo bản năng ngửa người ra sau, cau mày, tỏ vẻ ghét bỏ: “Được rồi, được rồi, đi theo ta.”
Gương mặt Lục Phất Phất hơi tròn, mái tóc đen bóng, làn da rám nắng vì thường xuyên phơi trời, nhưng đôi mắt lại sáng ngời. Được chọn cũng là lẽ tự nhiên, dù kinh thành mỹ nhân đầy rẫy, nhưng ăn cao lương mỹ vị mãi rồi, thỉnh thoảng đổi vị với cháo trắng dưa muối cũng chẳng tồi.
Thế là, Lục Phất Phất cùng cha mẹ ôm nhau khóc một trận, thu dọn hành lý, theo hoạn quan rời đi.
Trước khi đi, cô gái Vương Nữ Nữ nhà bên đứng trong hàng rào cười lạnh. Bước chân Phất Phất khựng lại. Vương Nữ Nữ và cô vốn là kẻ thù cũ, cả hai cùng thích đại ca Dương ở đầu làng, mỗi lần chạm mặt đều đỏ mắt vì ghen ghét.
Lần này không được chọn, tự thấy thua kém Phất Phất một bậc, Vương Nữ Nữ nghẹn một bụng tức, âm thầm phỉ nhổ: “Được chọn thì đã sao, ai chẳng biết hoàng đế kinh thành là một tên bạo quân khét tiếng.”
---