Tuy thiếu mất màn thắp hương buổi sáng của dì Trương, đến hơn sáu giờ Úc Nguyên mới tỉnh, nhưng lần này là vì đói
Tối qua Cố Thiệu Thừa uống thuốc xong kéo cả đám người đi mất, cậu đói bụng cồn cào cả đêm giằng co mãi mới dám ngồi dậy đi gõ cửa phòng bảo mẫu, cậu sợ nhất là mở cửa ra gặp cả chục bà bảo mẫu tranh nhau làm đồ ăn khuya cho cậu, thà nhịn đói đi ngủ còn hơn
Thật ra năm đó sau vụ của thím Lâm, đám bảo mẫu nơm nớp lo sợ, sợ ông chủ lại lên cơn điên đẩy cả mình xuống thành người tàn phế
Nên từ đó về sau, ban đêm trừ dì Trương và đội bảo vệ thì chỉ có hai người ở lại trực, nếu không có việc gì thì họ sẽ ở yên trong phòng, chỉ khi Cố Thiệu Thừa hoặc dì Trương cần thì mới gọi ra bằng chuông
Úc Nguyên xoa cái bụng lép kẹp, ủ mưu một hồi vẫn phải ngồi dậy, vì miếng ăn mà đối mặt với đám bảo mẫu đông như quân Nguyên trong biệt thự
Trong lúc thầm nghĩ nên khuyên Cố Thiệu Thừa giảm bớt số lượng bảo mẫu thế nào, cửa phòng bỗng mở ra, Cố Thiệu Thừa biến mất cả đêm mang theo hơi lạnh trở lại.
Úc Nguyên khoác hờ áo tắm rộng thùng thình, dây lưng lỏng lẻo sau một đêm ngủ chưa kịp chỉnh lộ ra một mảng ngực trắng nõn, cậu cố thổi mấy sợi tóc lòa xòa trước trán che mất tầm nhìn.
Vì Cố Thiệu Thừa đến, đôi mắt đen láy cong cong của cậu hơi nheo lại, thậm chí vì ánh sáng ban mai yếu ớt mà cậu phải đưa tay dụi đuôi mắt điều chỉnh tiêu cự, xác định rõ là Cố Thiệu Thừa rồi mới căng thẳng cười với hắn, sau đó xuống giường nhường chỗ, đồng thời bắt đầu nghĩ xem nên chào "ba nuôi" kính mến thế nào
Dù hai người cách nhau một đoạn, cậu cũng quen được vài phần nhưng tự dưng có người sống xuất hiện vẫn khiến cậu không khỏi căng thẳng, huống chi ngoài cửa còn có hai tượng môn thần cao lớn lực lững
Cố Thiệu Thừa thấy cậu nheo mắt chỉnh tiêu cự, chợt nhớ ra tối qua cậu nói không có kính nên không nhìn rõ... Giờ hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, xác nhận mọi chuyện tối qua không phải ảo giác của hắn, nghĩ đến đây thái dương hắn lại giật giật
Dù ký ức mơ hồ hắn vẫn cho rằng Úc Nguyên cố tình làm vậy, nhưng đồ đã lấy lại được, chiêu cũ này cậu chỉ dùng được một lần
Nghĩ thế Cố Thiệu Thừa đưa tay ra sau, tên bảo vệ đứng ngoài cửa hiểu ý đưa cái túi giấy bò đến tay hắn, Cố Thiệu Thừa đi đến bên giường trong lúc Úc Nguyên không ngừng né tránh, ném cái túi lên giường rồi lạnh giọng: "Đồ của cậu."
Mắt Úc Nguyên sáng lên, lập tức nghĩ ngay đến cái kính và điện thoại bị mất
Cậu quên sạch sợ sệt mừng rỡ mở túi ra, lấy cái điện thoại đã tự động tắt nguồn đặt lên đế sạc không dây ở đầu giường, sau đó cầm cái kính gọng đen gãy làm đôi lên nhìn Cố Thiệu Thừa
Vẻ mặt Cố Thiệu Thừa vốn đang u ám giông bão, thấy thế thì khựng lại, gãy rồi? Hắn vừa định chất vấn tên bảo vệ tìm đồ về, Úc Nguyên đã nhanh nhảu nói: "A, gãy rồi"
Vừa nãy ném túi giấy lên giường mặt Cố Thiệu Thừa càng đen, sau khi Úc Nguyên nhận ra lời mình có ý gây hiểu lầm, vội lắc đầu nguầy nguậy giải thích: "Không không không, tôi không có ý trách móc gì đâu, cái kính này không đáng tiền rơi vỡ cũng chẳng sao, không phải không phải, không phải anh làm rơi..."
Úc Nguyên càng cuống thì càng nói năng lộn xộn, Cố Thiệu Thừa nghe mà mặt càng lúc càng đen, đến khi tên bảo vệ ngoài cửa giải thích: "Thưa cậu, lúc lấy kính từ xe hoa về đã gãy rồi."
Úc Nguyên nghe vậy vội hùa theo: "Đấy đấy, tôi đã bảo không phải anh làm mà!" Nói xong cậu còn trịnh trọng gật đầu, ra vẻ biết ơn lắm nhưng không cần cảm ơn, mọi thứ đều là việc cậu nên làm!
Cố Thiệu Thừa: "..."
Úc Nguyên tuyệt đối không đổ oan cho người tốt, hơn nữa dù là Cố Thiệu Thừa làm gãy thật cậu cũng không để bụng, tròng kính không hề hấn gì, chỉ cần bỏ ra vài chục tệ thay cái gọng nhựa giống hệt là xong, so với ân tình Cố Thiệu Thừa dành cho cậu thì chẳng đáng là bao
Cố Thiệu Thành hít sâu một hơi, dời mắt sang cái giường bừa bộn, giọng điệu không mấy thân thiện: "Tối qua cậu ngủ ở đây?"
Úc Nguyên nuốt nước miếng ấp úng rồi ngoan ngoãn gật đầu, đêm đầu tiên dì Trương đã nói đại sư yêu cầu hai người ngủ chung, cậu không rõ sau này có cần thế nữa không
Dù là người theo chủ nghĩa vô thần, cậu vẫn tôn trọng tín ngưỡng của người khác, với những người tin vào đại sư, chỉ cần làm theo lời dặn là được an ủi, cậu được nhiều lợi lộc như vậy đương nhiên sẽ cố gắng phối hợp
Nên sau một hồi giằng co, dù không muốn ngủ cùng người khác đến trăm lần, cậu vẫn vì ảnh hưởng đến Cố Thiệu Thừa mà ở lại
Cố Thiệu Thừa nghe vậy xoa ngón tay cái, giọng điệu thản nhiên: "Thích ngủ với tôi đến thế à?" Dù hắn không ở thì vẫn phải làm cho trót... Giọng đàn ông trầm thấp khàn đặc không tránh khỏi mang theo chút châm biếm
Nhưng từ lúc gặp Cố Thiệu Thừa đến giờ thấy hắn luôn trong trạng thái kỳ quái như vậy, hơn nữa ai hắn cũng thế, Úc Nguyên đương nhiên cho rằng Cố Thiệu Thừa vốn sinh ra đã vậy, với một người kỳ lạ trong mắt người khác như cậu, Úc Nguyên dù sợ giao tiếp nhưng độ bao dung với tính cách của người khác lại rất cao
Nghe vậy không những không thấy chút châm biếm nào, ngược lại còn định thành thật giải thích với ân nhân "ba nuôi" của mình, nhưng để tránh lúng túng cậu quyết định ủ mưu trước
Cố Thiệu Thừa thấy cậu cúi đầu im lặng, cho rằng đã chọc trúng chỗ đau của cậu, lạnh lùng nhếch môi đuổi khéo: "Tiếc nhỉ, cậu chỉ có thể ngủ ở phòng hai thôi"
Tiếc? Có gì đáng tiếc chứ, Úc Nguyên nghe xong suýt nữa thì cười toe toét, mặt mày hớn hở: Tuyệt vời ông mặt trời!
Thấy thế Cố Thiệu Thừa đang định bấm chuông gọi người hầu thì khựng lại, chưa kịp mở miệng dặn dò thì Úc Nguyên đã sốt sắng: "Vâng vâng vâng, vậy anh nghỉ ngơi đi ạ!"
Nói xong ôm điện thoại quay người đi thẳng, chân bước như bay hướng về phía cửa kính giữa hai phòng, đuôi tóc sau đầu cũng lộ rõ vẻ vui sướng
Cố Thiệu Thừa: "..."
Cùng lúc đó chuông gọi người hầu được kết nối, giọng nói cung kính của bảo mẫu truyền đến
Cố Thiệu Thừa khẽ nhắm mắt, cuối cùng vẫn dặn dò như dự định: "Đem hết đồ trong phòng ngủ chính thay mới."
Chỉ vì thiếu người cần nghe nên giọng điệu trầm thấp không mang theo chút cảm xúc dư thừa nào
Úc Nguyên tắm rửa ăn cơm với tốc độ ánh sáng, một mặt là để rút ngắn thời gian ở chung với đám bảo mẫu, mặt khác là vì nhớ điện thoại quá rồi.
Nhà họ Vương bán cậu vào đây, toàn thân trên dưới trừ bộ đồ hỉ phục không thể tái sử dụng thì chỉ có bộ đồ lót mặc bên trong, có lẽ vì ngại phiền phức nên đồ đạc của cậu ở nhà họ Vương chẳng mang sang thứ gì
Nếu không nhờ biệt thự có máy sấy thì chắc cậu phải mặc áo tắm suốt, nên cậu cứ tưởng điện thoại và kính cũng đi tong rồi, không ngờ Cố Thiệu Thừa lại để tâm đến lời cậu nói vậy, còn không quản đường xá xa xôi tìm về cho cậu...
Ngoài từ "miệng cứng lòng mềm" ra, cậu thật sự không nghĩ ra từ nào hay hơn, đúng là ân nhân tái sinh có ân tình sâu nặng hơn biển cả!
Úc Nguyên nín thở bấm nút nguồn điện thoại, vừa mong chờ vừa hồi hộp, cậu rất sợ máy vừa lên đã hiện cả loạt thông báo nhỡ, chỉ nghĩ thôi đã thấy rùng mình.
May là không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn thoại nào, trong danh sách trò chuyện sạch bong chỉ có mấy dòng của bạn thân Diệp Thu Đường, đối phương đang giúp cậu chăm sóc mẹ nuôi ốm nặng.
Mẹ nuôi chỉ có một con đường sống là thay phổi, giờ đang nằm nhà thở oxy chờ người hiến, Úc Nguyên không muốn nói chuyện nhà họ Vương để bà lo lắng, cũng may cậu học lớp 11 đã được tuyển thẳng vào Vân Đại, lần này mượn cớ đi tập huấn thi đấu để tạm đi một thời gian, đương nhiên mẹ nuôi tin ngay.
Chỉ có Diệp Thu Đường biết cái danh con bệnh xung hỉ khét tiếng của cậu, không chỉ có bệnh thần kinh mà còn có tiền sử bạo lực, tuy tin nhắn đầu còn cố tỏ ra nhẹ nhàng vui vẻ, bảo cậu đừng lo bên này mọi thứ đều ổn, nhưng đợi mãi không thấy trả lời thì đối phương đã sốt ruột lắm rồi.
Diệp Thu Đường nhắn: [Người đâu??? Không được thì đừng chịu đựng, cùng lắm tớ đi bán mông giúp dì thay bphổi!]
Thấy cả đống dấu hỏi phía sau, Úc Nguyên vội trả lời: [Có đây]
Rồi đáp lại cái vụ bán mông: [Bớt lấy mẹ tớ ra làm lý do đi khách đi nhá!! / chỉ trỏ.jpg]
Diệp Thu Đường trả lời ngay: [Ôi giời ơi đồ đần ~ sao giờ cậu mới chịu trả lời người ta vậy, người ta lo chết đi được ấy ~]
Úc Nguyên lười cả sửa cái biệt danh oái oăm mà Diệp Thu Đường đặt cho mình, gửi cái icon khinh bỉ: [Tớ suýt mất điện thoại đó, Cố Thiệu Thừa vừa tìm cho.]
Nghĩ đến cảnh tượng mờ ảo tối qua, Úc Nguyên gõ tiếp: [Yên tâm đi bên này tốt lắm, Cố Thiệu Thừa cũng tốt mà, chắc mấy lời đồn kia là giả đấy.]
Tuy Cố Thiệu Thừa bảo chú Lâm ăn miếng trả miếng, nhưng dù sao cũng không làm đến mức như dì Trương năm xưa với thím Lâm, trực tiếp đẩy người ta xuống lầu đập vào bàn trà kính đến liệt toàn thân, dì Trương lăn xuống chỉ bị gãy chân thôi.
Nhưng sau đó những người kia đều rời đi cùng Cố Thiệu Thừa, không biết kết cục thế nào, có lẽ vì hiệu ứng hào quang của ân nhân, cậu có cảm giác tin tưởng Cố Thiệu Thừa một cách tự nhiên, đối phương chắc không phải loại công tử bột cố ý làm người khác bị thương cho vui như lời đồn trên mạng đâu.
Úc Nguyên vừa giúp Cố Thiệu Thừa giải thích vừa định hỏi trưa nay mấy giờ Diệp Thu Đường đến chỗ mẹ nuôi, cậu muốn gọi video cho bà yên tâm, Diệp Thu Đường mãi không thấy trả lời lại gửi đến một cái link, kèm theo cả loạt dấu hỏi: [Tròn ơi cậu đừng gạt tớ, bên đó cậu có an toàn thật không?!!]
Úc Nguyên khó hiểu bấm vào link, tiêu đề đập vào mắt: "Thiếu gia nhà giàu khét tiếng lại gây thương tích!!!"
Kèm theo là đoạn video dài mấy giây, chính là cảnh dì Trương lăn xuống đất kêu gào thảm thiết, dù quay từ xa, hình ảnh đã được kéo gần đến mức gần như vỡ nét, nhưng tiếng kêu như heo bị chọc tiết của dì Trương vẫn vang dội.
Người đăng bài viết nói là có người dùng nick ảo báo tin cho mình, người bị thương trong hình chính là quản gia của Cố Thiệu Thừa, bi kịch năm xưa của người giúp việc lại tái diễn trong giới siêu giàu.
Úc Nguyên mở video xem lại lần nữa, từ góc quay và độ rung của hình ảnh có thể đoán được là có người lén dùng điện thoại quay, rõ ràng là có nội gián mà, Úc Nguyên chợt nghĩ ra một ý hay— chẳng phải là cơ hội tốt để khuyên Cố Thiệu Thừa giảm bớt bảo mẫu sao?