Úc Nguyên tưởng rằng Cố Thiệu Thừa đã tỉnh, đang chuẩn bị hỏi han ân cần thể hiện lòng hiếu thảo.

Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, Cố Thiệu Thừa đã khẽ khép mắt rồi chìm vào giấc ngủ.

Úc Nguyên dùng nhiệt kế đo tai đo, cảm thấy nhiệt độ vẫn còn hơi cao bèn giúp hắn thay khăn.

Trong lúc ngủ say, Cố Thiệu Thừa chỉ có vẻ tái nhợt và sự u uất không thể xua tan giữa đôi lông mày, hơi thở của người đàn ông bệnh tật yếu ớt hơn người bình thường rất nhiều, nhưng Úc Nguyên thấy ở bên cạnh một Cố Thiệu Thừa thiếu sức sống ổn hơn đám người hầu kia.

Cậu quyết định sẽ chăm sóc Cố Thiệu Thừa thật tốt trong những ngày cuối đời của hắn, cố gắng báo đáp phần nào ân tình này, vì vậy một mặt dùng khăn lạnh lau người cho hắn để hạ sốt, mặt khác cẩn thận hồi tưởng những tình tiết liên quan đến Cố Thiệu Thừa trong truyện.

Trong truyện không viết về cuộc sống hôn nhân của hai người, nhưng bà Vương có nhắc đến một câu khi an ủi con trai mình.

Ví dụ như cái chết của Cố Thiệu Thừa khiến ông cụ nhà họ Cố đau buồn đến mức thân thể ngày càng suy yếu, bác sĩ nói nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được một hai năm nữa, bảo con trai bà ta cố nhẫn nhịn một thời gian, sau này cả nhà họ Cố đều là của nhà họ.

Nhưng cách miêu tả của truyện về đoàn nhân vật chính không trần trụi như những gì Úc Nguyên nhớ. Trong truyện, cha Cố ở rể đời thứ nhất được miêu tả khá vĩ đại, nhẫn nhục chịu đựng, có chí lớn chẳng kém Câu Tiễn.

Nói ông ta tư chất hơn người, tướng mạo xuất chúng, là vì bất đắc dĩ nên mới phải ở rể nhà họ Cố.

Nói ông ta có đầu óc kinh doanh, nhưng lại vì chăm sóc vợ mà nhiều năm bị hạn trong lĩnh vực nghiên cứu học thuật về bệnh tâm thần.

Nói ông ta trọng tình trọng nghĩa, nhưng lại yêu mà không thể ở bên người trong mộng, phải ẩn nhẫn suốt hai mươi mấy năm, đến khi thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Cố mới có thể nghênh đón tình yêu cả đời của mình.

Khi mơ tình tiết truyện được rót vào đầu cậu với tốc độ cao, Úc Nguyên không kịp suy nghĩ nhiều nên chỉ nhớ được đại khái, nhưng giờ nhớ lại thì thấy có quá nhiều điểm đáng ngờ.

Việc cha Cố ở rể rõ ràng là một tên nghèo trèo cao lấy được cành vàng lá ngọc, dựa vào những lời lảm nhảm của dì Trương, Úc Nguyên thực sự không thể hiểu nổi cái sự "bất đắc dĩ" khi ở rể nhà hào môn hàng đầu là như thế nào?

Đương nhiên cậu cũng không chui gầm giường nhà người ta để thu thập thông tin tình báo, nhưng hai người có thể sinh ra Cố Thiệu Thừa... Chẳng lẽ có người cầm súng dí vào đầu bắt làm chuyện đó chắc?

Trong truyện có nói hai người quen nhau ở bệnh viện, cha Cố là bác sĩ chủ trị của mẹ Cố, làm việc ở bệnh viện tâm thần thì quá hợp lý rồi còn gì.

Còn về điểm cuối cùng, Úc Nguyên lại càng thấy vô lý, nam chính là kết tinh tình yêu của bọn họ, năm nay cũng mười tám tuổi, ngoại tình trong hôn nhân mà cũng có mặt mũi đi chạm vào tình yêu chân thành?

Càng nghĩ Úc Nguyên càng thấy đoàn nhân vật chính được ưu ái quá mức, cái kính lọc còn dày hơn cả tường thành, tắt hào quang nhân vật chính đi thì chẳng khác nào một bãi rác.

Ngược lại, Cố Thiệu Thừa, một thiếu gia ngậm thìa vàng từ khi mới sinh ra, không chỉ bị bố không thương mẹ không yêu, chết trẻ thì thôi đi, cuộc đời ngắn ngủi còn phải chịu đựng bệnh tật giày vò...

Cuộc đối thoại giữa mẹ Vương và nam chính xảy ra khi nam chính mới bước chân vào giới giải trí gặp trắc trở, là tình tiết khó khăn đầu tiên sau khi phần mở đầu kết thúc, tính ra thì Cố Thiệu Thừa không sống được thêm mấy ngày.

Trước khi gả thay, Cố Thiệu Thừa đối với cậu mà nói chỉ là một kẻ có tiền mắc bệnh nan y, nghĩ đến việc người này chết là cậu có thể vui vẻ ở góa, nhưng bây giờ nghĩ lại những điều này, Úc Nguyên lại có chút buồn bã, Cố Thiệu Thừa cũng khá đáng thương...

Nhưng mọi chuyện lỡ rồi, cậu chỉ có thể khiến đối phương sống dễ chịu hơn trong quãng đời ngắn ngủi còn lại.

Dùng sự dịu dàng tiễn biệt sinh mệnh, đây cũng là ý nghĩa của việc chăm sóc cuối đời, nghĩ thông suốt rồi, những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong lòng Úc Nguyên lập tức biến thành lòng hiếu thảo dâng trào đối với người bệnh trên giường!

Việc lạm dụng thuốc khiến cơ thể Cố Thiệu Thừa cực kỳ tồi tệ, giấc ngủ của hắn hoàn toàn phụ thuộc vào thời gian phát bệnh và thời gian kiệt sức có trùng nhau hay không.

Một khi trùng nhau, dù cơ thể có mệt mỏi đến đâu, những cơn đau dữ dội và ảo giác cũng có thể khiến hắn trằn trọc cả đêm không ngủ được.

Bệnh tình ngày càng nặng, hắn càng ngày càng kháng thuốc, khó để có được một giấc ngủ dài vài tiếng đồng hồ như thế này.

Đến chín giờ tối, Cố Thiệu Thừa tỉnh lại, ngơ ngác mất một lúc.

Trong phòng ngủ rộng lớn chỉ bật một chiếc đèn cây trang trí cạnh cửa sổ, ánh sáng không mạnh, nguồn sáng mờ ảo lấp đầy căn phòng khiến mọi thứ trở nên dịu dàng ấm áp.

Trên giá cạnh giường bày mấy chiếc khăn mặt, nửa người thanh niên nằm trên mép giường lộ ra nửa khuôn mặt tinh xảo, có thể thấy đối phương đã chăm sóc hắn trong lúc hắn hôn mê...

Tư thế nằm nghiêng khiến gò má bên dưới bị đè ép, khuôn mặt vốn đã tinh xảo càng thêm vài phần đáng yêu.

Hồi cấp ba Úc Nguyên vẫn còn phúng phính, nhưng sau khi mẹ nuôi chẩn đoán mắc bệnh bụi phổi giai đoạn ba, vì không có bảo hiểm chi trả và chi phí phẫu thuật thay phổi cao ngất ngưởng, cậu đã gầy đi trông thấy, các đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên rõ ràng hơn.

Cố Thiệu Thừa đã biết những chuyện này từ kiếp trước, thấy Úc Nguyên không làm chuyện gì quá đáng, Cố Thiệu Thừa cũng sẵn lòng bỏ qua cho cậu một lần.

Ở trong vũng bùn quá lâu, hắn thà tin Úc Nguyên phí hết tâm cơ lừa gạt hắn chỉ để đổi tiền chữa bệnh cho mẹ nuôi.

Ký ức hỗn loạn chỉ có thể xử lý theo hướng có lợi, nếu hắn có thể sống lâu hơn, nhớ ra thì có thể tính sổ sau, nhưng tình trạng cơ thể hắn... Xem như cho kẻ lừa đảo này chút lợi lộc.

Người đàn ông chậm rãi ngồi dậy, đầu đập vào thành giường gỗ phía sau khiến cơn đau nhức lan tỏa, hắn nhớ tới câu nói "không ly hôn" của Úc Nguyên trước khi bỏ chạy...

Ánh mắt u ám theo ánh sáng mờ ảo dừng trên thân hình gầy gò của thiếu niên, vạt áo sơ mi rộng thùng thình xộc xệch lộ ra một đoạn eo thon trắng nõn, cùng với một vết bầm tím mờ ám.

Cố Thiệu Thừa khẽ cau mày, điện thoại đột nhiên vang lên, hàng mi của thiếu niên đang ngủ khẽ run rẩy, hắn đành dời mắt trước khi cậu mở mắt.

"Ừm, phòng làm việc tầng hai." Giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn.

Úc Nguyên nghe thấy tiếng Cố Thiệu Thừa nói chuyện điện thoại, lập tức tỉnh táo ngồi thẳng dậy, theo bản năng giữ khoảng cách với người khác.

Cố Thiệu Thừa vừa hay liếc thấy cảnh này, ánh mắt tối sầm lại, sau khi cúp điện thoại, đôi mắt đen láy lộ rõ vẻ lạnh lùng: "Không ly hôn?"

Chiều nay Úc Nguyên còn thấy mình đã làm quen với việc ở cùng Cố Thiệu Thừa, nhưng lúc này thấy hắn lạnh lùng như vậy, xung quanh toàn là sát khí, cậu lại căng thẳng đến cổ họng khô khốc, khó thở... Xem ra cậu chỉ quen với Cố Thiệu Thừa lúc hấp hối thôi.

Cậu chớp mắt, chậm chạp gật đầu.

Úc Nguyên muốn nói với hắn về quyết tâm của mình, nhưng cậu cần thêm chút thời gian để chuẩn bị tâm lý.

Nhưng ánh mắt của Cố Thiệu Thừa sắc bén như hai thanh kiếm, thanh nào cũng sắc hơn thanh kia khiến lời thề son sắt của cậu nghẹn ứ trong cổ họng, cơ thể lại bắt đầu run rẩy.

Vẻ ngoài vừa kháng cự vừa phải khuất phục này, trong mắt Cố Thiệu Thừa nhanh chóng biến thành một tia giận dữ mơ hồ.

Nhưng ngay sau đó hắn đã dời mắt đi, đáy mắt trở lại vẻ lạnh nhạt băng giá, nếu đối phương khăng khăng muốn ở lại, vậy thì hắn chơi đùa với cậu một chút cũng được...

"Đưa tôi đến phòng làm việc." Cố Thiệu Thừa lạnh nhạt nói.

Úc Nguyên gật đầu, nhưng xe lăn điện cũng cần người đẩy sao? Cái thứ đó chẳng phải tiện lợi dễ dàng như xe lăn của người già à, hơn nữa còn có thể chạy nhanh nữa chứ, nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu cậu.

Nghĩ đến việc Cố Thiệu Thừa không còn sống được bao lâu nữa, Úc Nguyên vỗ vỗ ngực: Đại ân đại đức không bao giờ quên, chăm sóc cuối đời khắc cốt ghi tâm!

Đợi đến khi Úc Nguyên đẩy người đến phòng làm việc, bên trong đã có không ít người đang chờ sẵn, hai cánh cửa phòng làm việc mở rộng, có thể thấy rõ mọi thứ bên trong.

Phòng làm việc ở tầng hai theo ý kiến của Úc Nguyên đã là phòng làm việc rộng rãi nhất cậu từng thấy, nhưng phòng làm việc chính thức còn rộng gấp mấy lần phòng ngủ của hai người.

Căn phòng có thiết kế thông tầng cao ngất, bốn bức tường xung quanh được thiết kế theo tính nghệ thuật, xếp đầy những cuốn sách cao tận trần nhà, ngoài ra không gian sinh hoạt rộng rãi sáng sủa bên trong được chia thành các khu vực làm việc khác nhau, ở chính giữa còn có một khu vực tiếp khách riêng...

Dì Trương đang bị hai vệ sĩ canh giữ ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn trong góc. Mái tóc của bà ta rối bù, đôi mắt vốn sắc sảo rũ xuống, hốc mắt đỏ hoe như đã khóc rất nhiều, có thể thấy để không phải đến nhà cũ, bà ta đã phải quỳ cả ngày trời.

Nhưng theo như lời Cố Thiệu Thừa nói thì dì Trương phải quỳ đến sáng mai, nhưng mới hơn chín giờ vệ sĩ đã đưa bà ta đến phòng làm việc, điều này khiến bà ta tin chắc vào suy đoán trước đó của mình.

Cố Thiệu Thừa phát bệnh xong thì đầu óc mơ hồ, lại có chút thiên vị với cái thứ vợ mới cưới kia nên mới làm ra chuyện này, đợi đến khi Cố Thiệu Thừa tỉnh táo lại, chẳng phải sẽ hối hận ngay sao?

Ngoài mặt dì Trương có vẻ tiều tụy chán nản, nhưng trong lòng đã sớm nắm chắc phần thắng.

Bà ta định lấy nhu khắc cương, thừa cơ kể lể nỗi khổ sau đó khéo léo nhắc đến đại tiểu thư nhà họ Cố châm chọc Cố Thiệu Thừa vài câu, để hắn nhận ra hành vi đại nghịch bất đạo của mình.

Còn về phần cậu vợ xung hỉ không biết trời cao đất dày kia, có được ánh nhìn của Cố Thiệu Thừa cũng chỉ là chuyện sớm nở tối tàn, đợi đến khi bà ta thu xếp xong Cố Thiệu Thừa thì việc xử lý một Úc Nguyên chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Nhưng đợi nửa ngày dì Trương cũng không đợi được Cố Thiệu Thừa chủ động nhận sai, bà ta hít sâu một hơi định mở miệng xin lỗi, nhưng đúng lúc đó, vệ sĩ đứng ở cửa phòng làm việc bước vào: "Cậu chủ, chú Lâm đến rồi."

Động tác của dì Trương khựng lại, ngẩng đầu nhìn rõ mặt người đến, sắc mặt lập tức cứng đờ, linh cảm mách bảo có chuyện không hay sắp xảy ra.

Vợ chồng Lâm Đức Phong cũng là người làm công lâu năm trong nhà họ Cố, chú Lâm là tài xế của nhà họ Cố, người vợ thím Lâm là bảo mẫu chăm sóc Cố Thiệu Thừa từ nhỏ.

Thím Lâm đối với Cố Thiệu Thừa không khác gì bà Cố với dì Trương, sau khi dì Trương được giao phó đến biệt thự chăm sóc Cố Thiệu Thừa, một người là người thân hơn, một người thâm niên cao hơn, hai người vẫn luôn ngấm ngầm so kè với nhau.

Mãi đến khi thím Lâm bị Cố Thiệu Thừa phát bệnh đẩy ngã từ cầu thang xoắn ốc xuống, cả người đập vào bàn trà rồi bị liệt toàn thân, dì Trương mới chính thức trở thành quản gia duy nhất trong biệt thự.

Sau khi chú Lâm bước vào phòng làm việc chỉ nhìn Cố Thiệu Thừa một cái rồi quay mặt đi, mái tóc mới hơn bốn mươi tuổi đã gần như bạc trắng, gò má hốc hác khô vàng trông còn già hơn cả dì Trương.

Ông ta có thái độ rất phức tạp với Cố Thiệu Thừa, ông và vợ không có con cái, dù biết Cố Thiệu Thừa là cậu ấm quyền quý của nhà họ Cố nhưng tình nghĩa bao năm cũng có chút đặc biệt, thím Lâm thì coi Cố Thiệu Thừa như con ruột, chăm sóc từng li từng tí.

Nhưng mọi thứ chấm dứt từ khi Cố Thiệu Thừa phát bệnh, gây ra cái chết cho vợ ông, nhìn người vợ liệt toàn thân ông không thể không hận Cố Thiệu Thừa.

Nhưng ông biết rõ Cố Thiệu Thừa có bệnh làm bình phong, muốn làm gì thì làm, nhà họ Cố cũng sẽ lo liệu mọi chuyện, ông chẳng làm được gì ngoài việc chấp nhận số phận.

Cố Thiệu Thừa thấy người đến đông đủ, ra hiệu cho bảo vệ, người nọ liền bảo những người không liên quan ra ngoài.

Nãy giờ Úc Nguyên trốn giữa khe giá gỗ và tường, thấy vậy cũng định đi theo, dù cậu tò mò về quan hệ giữa người tên chú Lâm và dì Trương, thấy sắc mặt dì Trương càng lúc càng tái mét, nhưng vì quá đông người nên cậu đành bỏ qua chuyện này.

Cố Thiệu Thừa kéo cậu lại, Úc Nguyên không hiểu gì, thấy Cố Thiệu Thừa cũng không định giải thích đành thu mình về góc cũ.

Dù trong thư phòng chỉ còn năm người, với Úc Nguyên vẫn là quá sức chịu đựng, cậu nấp vào góc tường nín thở xem kịch.

Cố Thiệu Thừa liếc nhìn Úc Nguyên thấy cậu sợ hãi như vậy, chắc lát nữa sẽ ngất xỉu mất thôi? Nhưng hắn đã cho cơ hội, giờ có sợ cũng phải chịu.

Ngón tay thon dài của người đàn ông ấn nút phát, ngay trước mặt hiện ra đoạn phim mờ ảo, camera thời đó chưa được nét như bây giờ nhưng vẫn đủ thấy rõ người đẩy thím Lâm xuống lầu không phải Cố Thiệu Thừa mà là dì Trương.

Vì dì Trương luôn chăm sóc Cố đại tiểu thư cũng bị bệnh, bà ta hiểu rõ bệnh tình hơn thím Lâm, sau khi đến bên cạnh Cố Thiệu Thừa trực tiếp phụ trách việc dùng thuốc và điều trị của hắn.

Hôm đó Cố Thiệu Thừa lên cơn bệnh, ảo tưởng, ảo giác, ảo thính khiến hắn đau đớn, đầu óc quay cuồng, lúc còn chút tỉnh táo hắn nhớ mình đã đập phá rất nhiều đồ đạc, trong lòng như có mãnh thú muốn xổ lồng.

Nên khi tỉnh dậy ở bệnh viện nghe tin thím Lâm bị hắn đẩy xuống lầu, hắn vừa khó tin vừa hối hận, thời gian đó hắn uống rất nhiều thuốc, người lúc nào cũng mơ màng, cũng vì vậy mà khi bị phóng viên giả dạng hỏi chuyện đã mất kiểm soát mới suýt đánh cả phóng viên, tiếng xấu điên cuồng, hung bạo của hắn từ đó mà ra.

Dù ông cụ Cố đã cho người xử lý ngay, tin tức vừa lộ ra đã gây xôn xao dư luận, Cố Thiệu Thừa mang tiếng xấu từ đó.

Cũng từ đó thuốc của hắn ngày càng nặng, tình trạng mỗi lúc một tệ, đến chết cũng không dám gặp thím Lâm.

Cố Thiệu Thừa khẽ nhắm mắt kìm nén sự cuồng loạn trong đáy mắt, hắn nhìn chú Lâm đang giận đến đỏ mặt tía tai, ẩn ý lên tiếng: "Dì Trương thành tâm cúng bái, quỳ lâu chân yếu, lên lầu trượt chân cũng thường thôi."

Giọng hắn nhẹ nhàng lạnh lẽo nhưng khiến dì Trương tái mét mặt mày, trợn tròn mắt: "Cậu chủ! Cậu không thể đối xử với tôi như vậy!! Năm đó tôi chỉ lỡ tay, cậu xem những năm qua tôi không có công lao cũng có khổ lao... Nghĩ đến đại tiểu thư, xin cậu tha cho tôi!" Bà ta không còn vẻ kênh kiệu như khi nạt nộ Úc Nguyên nữa, đầu dập xuống thảm kêu "cộp cộp".

Cố Thiệu Thừa chuyển mắt nhìn đội trưởng đội bảo vệ đang đứng đó, giọng âm trầm lạnh lẽo: "Đi giúp chú Lâm một tay đi."

Tên bảo vệ cơ bắp cuồn cuộn gật đầu, anh ta xách dì Trương lên như xách gà.

Dì Trương sợ mất hồn mất vía, tình cảnh thảm thương của thím Lâm năm đó bà ta còn rõ hơn ai hết, cái thân già này của bà ta... Cố Thiệu Thừa muốn giết bà ta!

Bị bảo vệ nhấc lên, bà ta liền gào thét: "Bao năm qua cô chủ không chịu gặp cậu! Nếu không có tôi làm cầu nối thì cậu tưởng cô ấy chịu nghe tin tức về cái thứ quái vật như cậu chắc?! Mỗi lần cô chủ lên cơn chỉ hận không thể bóp chết cậu, giống như năm đó ấy!"

"Cậu đối xử với tôi như vậy! Chỉ khiến cô chủ ghét cái thứ quái vật như cậu hơn thôi!!" Bà ta quá hiểu chuyện cũ giữa hai mẹ con, biết nói gì để khoét sâu vào tim Cố Thiệu Thừa khiến hắn mất lý trí, đợi hắn phát điên bà ta còn cơ hội trốn thoát.

Tên bảo vệ định bịt miệng bà ta rồi lôi đi, nhưng thấy ánh mắt âm u đáng sợ của Cố Thiệu Thừa, anh ta khựng lại để dì Trương có cơ hội nói những lời đó.

Cố Thiệu Thừa nhìn chằm chằm vào mụ già điên trước mắt: "Yên tâm đi, chuyện bà bị thương tôi sẽ gọi điện cho quản gia, bảo ông ta chuyển lời cho mẹ."

Đợi dì Trương bị kéo đi, chú Lâm cũng lấy lại được lý trí từ mối hận năm xưa, dập đầu với Cố Thiệu Thừa rồi đi ra ngoài.

Cố Thiệu Thừa ngồi đối diện cửa thư phòng, có thể "thưởng thức" màn báo ứng của dì Trương.

Dù không muốn nghe lời mụ già đó, thái dương hắn lại nhói lên từng cơn, chưa đầy hai mươi tư tiếng sau lần phát bệnh trước, hắn lại thấy cơn đau quen thuộc.

Điều này có nghĩa là thời gian tỉnh táo của hắn ngày càng ít ỏi, nhưng thế cũng đủ để hắn kéo từng người xuống địa ngục... Trong mắt Cố Thiệu Thừa hiện lên vẻ điên cuồng gần như mất kiểm soát.

Nghe tiếng kêu thảm thiết của dì Trương, hắn đưa tay kéo Úc Nguyên đang đứng sau lưng vào lòng.

Úc Nguyên bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng, suýt quên cả chứng sợ xã hội, đến khi bất ngờ ngồi vào lòng người đàn ông, cảm nhận được mùi hương gỗ hơi đắng trên người hắn cùng với cái ôm ngày càng nóng, máu toàn thân cậu dồn lên não, cả người run rẩy không thôi.

Cố Thiệu Thừa không định buông tha cho cậu dễ dàng như vậy, bàn tay to lớn của hắn bóp lấy hai má Úc Nguyên, ép cậu ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi sắp xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Cùng với tiếng thét chói tai, dì Trương trượt chân ngã xuống, Cố Thiệu Thừa hài lòng cảm nhận sự run rẩy sợ hãi của người trong lòng.

Đôi môi mỏng của người đàn ông gần như chạm vào vành tai Úc Nguyên, giọng nói âm trầm chậm rãi vang lên: "Biết kết cục của kẻ phản bội chưa?"

Không nhận được câu trả lời, sự điên loạn trong mắt Cố Thiệu Thừa càng trào dâng, hắn tăng thêm lực tay, đã không chịu rời đi thì phải trả giá, và đây chỉ là khởi đầu nhạt nhẽo thôi.

Bị Cố Thiệu Thừa uy hiếp, Úc Nguyên run rẩy mở miệng: "Không... không thấy..."

Hừ, mạnh miệng hay không dám đối mặt?

Ngay sau đó Úc Nguyên mếu máo, lấy hết can đảm nói thật: "Mất kính rồi, thật sự không thấy gì..." Không chỉ vậy, bị Cố Thiệu Thừa ôm như này làm cậu sợ run như cầy sấy, còn tâm trí đâu để ý dì Trương thế nào nữa?

Câu trả lời của Úc Nguyên hoàn toàn trái ngược với những gì Cố Thiệu Thừa nghĩ, thậm chí còn nhắc đến kính? Hắn theo phản xạ nhớ lại kiếp trước, thái dương đột nhiên đau dữ dội, như có đinh thép đâm vào xoáy mạnh.

Dù đã quen với những cơn đau như vậy, nhưng hắn ghét cái cảm giác bị ép đứt mạch suy nghĩ, càng nghĩ càng đau, ngoài việc Úc Nguyên có ý đồ khác với hắn, mọi ký ức liên quan đều bị một bức tường không thể phá vỡ ngăn cách.

Cố Thiệu Thừa khẽ nhắm mắt, cố gắng giữ mình tỉnh táo, ngay sau đó hắn nghe rõ ràng tiếng bụng người trong lòng kêu lên một tiếng to: "Ọt ọt ọt..."

Cố Thiệu Thừa kinh ngạc: "Hả?"

Úc Nguyên tưởng hắn hỏi sao bụng cậu kêu to như vậy, đúng là tiếng ruột của cậu to hơn người khác một chút, lần nào đói cũng "vang danh bốn bể", không phải lần đầu bị hỏi như vậy.

Với những kiến thức quá quen thuộc này, Úc Nguyên không cần nghĩ ngợi gì nói ngay: "Đây là tiếng ruột kêu do đói bụng, càng đói thì dạ dày co bóp càng mạnh, triệu chứng càng rõ ràng, mặt khác anh đang ôm tôi, âm thanh truyền qua không khí vốn đã to lại qua vật thể rắn nữa, đương nhiên âm lượng sẽ tăng lên."

Nói xong Úc Nguyên lại run rẩy, không còn bàn tay to lớn của người đàn ông trói buộc, cậu lại cúi gằm mặt, cả người như chữ "c" viết thường, vì quá kháng cự tiếp xúc thân mật mà co rúm lại thở hổn hển, cậu hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt phức tạp đến khó lường của người đàn ông.

Đầu Cố Thiệu Thừa đau như búa bổ, hắn tưởng mình nghe nhầm, chứ cái tên lừa đảo vừa nhát gan vừa yếu ớt này, sao có thể nói là không thấy gì, còn giảng giải cái gì mà tiếng ruột kêu chứ?

Lần đầu tiên nghe thấy cái "ảo thính" kỳ quái này, hắn nhíu chặt mày, người hơi lay động, bệnh tình của hắn đã nặng đến mức này rồi sao?

Một lát sau Cố Thiệu Thừa im lặng đẩy người kia ra, mơ màng lấy từ trong ngăn kéo bên cạnh một lọ thuốc dự phòng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play