Đương nhiên là thủ tiết sống yên ổn qua ngày nha!

Úc Nguyên không thể nói ra lý do của mình mà chỉ có thể cúi đầu run rẩy. 

Cậu không ngừng run được, hai người ở gần nhau quá, từng hơi thở nóng rực của Cố Thiệu Thừa đều phả lên người cậu, cậu chưa đến gần ai như vậy, ngay cả với mẹ nuôi cũng chưa, thậm chí còn khiến cậu nhớ đến chuyện hồi tiểu học bị ấn xuống ruộng lúa cho đỉa đói cắn...

Cố Thiệu Thừa nhéo cằm cậu, ép cậu ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt Úc Nguyên nhỏ nhắn thanh thoát, môi đỏ răng trắng, da trắng tóc đen, đôi mắt hạnh thường ngày bị che giấu giờ lộ ra vẻ mờ mịt đáng thương đến cực độ, dù vui hay buồn đều mang theo một vẻ yếu ớt đặc biệt.

Cố Thiệu Thừa khựng lại, thái dương bắt đầu giật giật đau, thế là hắn mất luôn hứng thú muốn dọa người, chán chường buông cậu ra.

Úc Nguyên lập tức lùi mạnh về sau, chưa kịp phản ứng gì thì người đàn ông đã mở miệng lần nữa: "Bây giờ cậu đi vẫn còn kịp."

Cố Thiệu Thừa ngừng một chút, có ý ám chỉ: "Với cái thân thể này, tôi không thể cho làm gì cho cậu..."

Úc Nguyên khựng lại, đây là ý đuổi cậu đi sao?

Dù nỗi sợ hãi và lo lắng khó kiểm soát khiến cậu không nói nên lời, Úc Nguyên vẫn kiên quyết bảo vệ ước mơ của mình, cậu lắc đầu như trống bỏi, không muốn đâu!

Vì quá căng thẳng và sợ hãi, cộng thêm dư âm của thuốc vẫn còn, một tràng lắc đầu khiến cậu mất thăng bằng, trời đất quay cuồng, cổ họng mơ hồ có vị chua khiến Úc Nguyên choáng váng ngã vào lòng người đàn ông.

Cố Thiệu Thừa rũ mắt nhìn cái gáy trắng nõn trước mặt, đáy mắt đầy vẻ dữ tợn, coi hắn là kẻ tàn phế không làm được gì nên mới dám ngang nhiên thế này?

"Rẹt -" Cổ áo vạt chéo bị xé toạc, xương quai xanh bằng phẳng và bờ vai lộ ra, làn da trắng nõn mềm mại ánh lên thứ ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh đèn.

Úc Nguyên bị chấn kinh hoàn toàn ngay khoảnh khắc áo bị xé, thậm chí quên cả cảm giác buồn nôn trong dạ dày, trong đầu chỉ toàn là sự nghi ngờ về giấc mơ.

Cái người bệnh hấp hối ốm yếu nói không nên lời mà cậu mơ thấy, sao lại khỏe như lực sĩ Hercules thế này? Có hợp lý không vậy!

Cố Thiệu Thừa im lặng ngắm nhìn vẻ kinh ngạc của người trong lòng, đôi mắt đen đặc cố ý rời khỏi đôi môi đỏ mọng hướng xuống phía dưới, nơi vạt áo bị xé để lộ ra một màu hồng nhạt mơ hồ. Hắn hy vọng đối phương có thể biết khó mà lui, đối với những kẻ muốn trục lợi từ hắn, hình phạt tốt nhất chính là đuổi đi, khiến đối phương không được gì cả.

Trong lúc suy nghĩ miên man, mu bàn tay trắng lạnh của Cố Thiệu Thừa đột nhiên cảm thấy một giọt nước trong suốt rơi xuống.

Là nước mắt?

Cảm giác ấm nóng ẩm ướt khiến Cố Thiệu Thừa giật mình.

Ngay sau đó người trong lòng đột nhiên giãy giụa, trong mắt Cố Thiệu Thừa chỉ còn lại vẻ âm u, hắn siết chặt lấy Úc Nguyên đang cố gắng bỏ chạy.

"Ọe..."

Thứ chất lỏng mà Úc Nguyên cố nén trong dạ dày cứ thế… trào ra.

Cố Thiệu Thừa: "..."

Ngay sau đó Úc Nguyên, kẻ đã tự lắc mình đến nôn thốc nôn tháo, cổ họng vẫn không ngừng trào lên vị chua, không thể kiềm chế được mà nôn mửa.

Và ngay cái khoảnh khắc Cố Thiệu Thừa chưa kịp phản ứng đó, Úc Nguyên đã chống hai tay lên vai hắn giải quyết nốt những thứ còn sót lại trong dạ dày.

Tác dụng phụ của thuốc an thần là vậy cũng chẳng có gì lạ, cộng thêm việc cậu quá sợ hãi... Nhưng Úc Nguyên không ngờ mình lại giống như chai sâm panh bị lắc mạnh, nôn xong thì dễ chịu hơn nhiều, nhưng khi nhận ra mình vừa nôn vào đâu, cả người Úc Nguyên cứng đờ...

Trong phòng ngủ tĩnh lặng như tờ, Úc Nguyên nhớ đến người bảo mẫu bị Cố Thiệu Thừa đánh cho tàn phế, lập tức cảm thấy đời mình sắp tàn, nỗi sợ hãi tăng gấp bội khiến cả người cậu run như cầy sấy.

Mãi đến khi Cố Thiệu Thừa bảo cậu cút xuống, Úc Nguyên mới như được đại xá, ba chân bốn cẳng lăn vào phòng tắm.

Vừa vào được chỗ riêng tư, Úc Nguyên lập tức hồi phục.

Cậu nhìn đồ dùng trong phòng tắm, sau khi súc miệng xong liền cởi bộ hỉ phục trên người đi tắm nước nóng cho thoải mái, dù sao cậu cũng không muốn đối mặt với Cố Thiệu Thừa và đám người hầu ngoài kia, chỉ muốn kéo dài thời gian ở trong phòng tắm càng lâu càng tốt.

Bộ hỉ phục trên người Úc Nguyên có kiểu dáng gần giống với những bộ thường thấy trong đám cưới truyền thống của người Hoa, đều có cấu trúc áo dài tay và váy suông, nhưng lớp vải lụa màu đỏ tươi lại không được thêu hình rồng phượng nổi bằng chỉ kim tuyến.

Vì vậy, bộ hỉ phục trơn này vừa không thuộc một loại hỉ phục cụ thể nào, cũng không thể phân biệt được là dành cho nam hay nữ, nhưng giống như đồ dáng suông, nó đòi hỏi vóc dáng người mặc phải có tỷ lệ cơ thể cực tốt.

Có lẽ vì tuổi thơ gặp nhiều bất công nên thiếu chất dinh dưỡng, Úc Nguyên năm nay mười tám tuổi chỉ cao vừa tròn 1m74, may mà thân hình mảnh khảnh gầy gò của cậu có tỷ lệ đẹp, bộ hỉ phục dáng suông mặc lên người trông như được nâng đỡ bởi một cây trúc trắng nõn cao vút...

Úc Nguyên cẩn thận cởi từng chiếc khuy tinh xảo, vừa nhìn vạt áo bị xé toạc vừa suy ngẫm về tên lực sĩ Hercules không đúng lắm kia.

Mọi chi tiết trong cuộc đối thoại với vợ chồng nhà họ Vương sau khi tỉnh dậy đều khớp hoàn hảo với nội dung trong mơ, nhưng cái sức mạnh xé rách quần áo như xé giấy của Cố Thiệu Thừa, hoàn toàn không giống như một kẻ bệnh tật sống dở chết dở...

Nhưng thân là một công cụ được gả thay, những phân cảnh của Úc Nguyên trong giai đoạn đầu truyện cũng chỉ có bấy nhiêu, những tình tiết sau này như quá trình xung hỉ và cuộc sống sau khi gả vào nhà họ Cố đương nhiên bị lược bỏ hoàn toàn, cậu chỉ có thể dựa vào việc Cố Thiệu Thừa chết không lâu sau khi kết hôn để suy đoán rằng đối phương chắc đang hấp hối lắm rồi.

Nghĩ đến đây, Úc Nguyên lại lần nữa nghiền ngẫm cốt truyện chính, nói đến cùng thì thân phận thật sự của nam chính rất cẩu huyết, thực ra cậu ta là em trai cùng cha khác mẹ của Cố Thiệu Thừa, đúng như câu nói cũ, ưu thế sinh sản của phụ nữ có thể xác định đứa trẻ là con ruột.

Đứa con trai quý như vàng của ông Vương, thực ra là kết tinh tình yêu của bà Vương và cha Cố.

Nhưng người cha chung của Cố Thiệu Thừa và nam chính cũng là một kẻ ở rể, hiện tại trên dưới nhà họ Cố đều do Cố lão gia nắm giữ, ông ta bề ngoài luôn tỏ vẻ là một kẻ vô dụng khúm núm, thực chất đã âm thầm chịu đựng nửa đời người, chỉ chờ con trai và cha vợ chết đi.

Ông ta tính toán rất kỹ, còn muốn nhân cơ hội xung hỉ khiến Cố Thiệu Thừa chết, dùng cơn giận của Cố lão gia giúp ông ta diệt trừ nhà mẹ vợ, vì vậy mới cấu kết với bà Vương làm ra cái màn kịch này.

Đợi đến khi cha Cố nắm được nhà họ Cố, nam chính đương nhiên sẽ trở thành người thừa kế duy nhất, sau đó một đường bật hack phản sát.

Cho nên nếu công cụ người Cố Thiệu Thừa này không chết, cốt truyện căn bản không thể tiến triển được, nhưng trong truyện cũng không đề cập đến việc Cố Thiệu Thừa mắc bệnh gì, có lẽ là một căn bệnh bẩm sinh dẫn đến một vài chứng bệnh cấp tính?

Úc Nguyên có một sự tin tưởng kỳ lạ vào những tình tiết mình mơ thấy, cậu lại nhớ đến những khoảnh khắc ngắn ngủi khi hai người tiếp xúc, Cố Thiệu Thừa vừa hung bạo, dễ cáu gắt, người nóng hầm hập, lại gầy yếu...

Có lẽ là đang giấu giếm một căn bệnh nan y nào đó cũng nên, dù sao không có bệnh tình gì nghiêm trọng đến chết người, thì một gia tộc hào môn hàng đầu như thế, dù có xung hỉ cũng đâu đến mức tìm một người đàn ông.

Cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ, Úc Nguyên giật mình suýt trượt chân ngã, cái gan bé tẹo của cậu thật sự không chịu nổi những pha hù dọa liên hoàn này.

Tiếp theo đó là một giọng nữ nghiêm nghị, già nua: "Mời cậu tắm rửa sạch sẽ rồi nhanh chóng trở về phòng của cậu chủ, đại sư đã dặn dò tối nay cậu và cậu chủ phải ở chung một phòng."

Phòng ngủ chính của biệt thự được thiết kế theo kiểu phòng vợ chồng, có hai phòng ngủ chính thông nhau đang thịnh hành, hai phòng ngủ được ngăn cách bởi cửa kính ở giữa, một câu nói của người phụ nữ đã đập tan cái ảo tưởng trốn trong phòng còn lại của Úc Nguyên.

Thân là một công cụ người xung hỉ, Úc Nguyên chỉ có thể vâng dạ, nhưng đợi đến khi cậu đáp lời xong người ngoài cửa vẫn không rời đi, cái cảm giác bị người ta canh giữ này đối với cậu chẳng khác nào tắm trước mặt bàn dân thiên hạ, Úc Nguyên đành phải tăng tốc độ tay.

Mấy phút sau, Úc Nguyên quấn chặt áo choàng tắm, đầu tóc còn ướt sũng đi ra.

Vừa ra khỏi phòng tắm đã đụng ngay ba người sống, cậu sợ đến suýt ngất.

Ngoài bà lão vừa nói chuyện khi nãy, cửa còn đứng thêm hai người giúp việc trung niên trẻ hơn một chút, ba người họ mặc đồng phục tối màu có kiểu dáng tương tự, bà lão dẫn đầu còn búi mái tóc đã ngả màu thành từng lọn gọn gàng, trên cổ đeo chuỗi ngọc trai tao nhã, trông có vẻ là quản gia nhà Cố Thiệu Thừa.

Úc Nguyên căng thẳng đến giãn cả đồng tử, ngây người đứng đó quên cúi đầu rụt người, cả khuôn mặt thanh tú lanh lợi cứ thế trần trụi phơi bày trước mắt mọi người.

Sống mũi cao thẳng môi đỏ như son, làn da trắng như sữa được hơi nước nóng hun cho càng thêm mềm mại, đôi mắt hạnh trong veo lộ rõ vẻ kinh ngạc, ngũ quan lập thể tinh tế nhưng không mất đi vẻ anh khí.

Hai người giúp việc đứng sau bà quản gia nhìn mà ngẩn người mất một lúc, ai cũng không ngờ rằng vị "phu nhân" xung hỉ không được coi trọng này, bỏ cặp kính gọng đen che mất nửa khuôn mặt kia đi lại xinh đẹp đến vậy.

Úc Nguyên nhanh chóng cúi đầu xuống, lùi một bước dựa vào cửa phòng tắm, bờ vai gầy khẽ rụt lại vì kháng cự người lạ.

Bà lão quản gia khẽ hừ một tiếng trong lòng, cái dáng vẻ rụt rè quê mùa thấp kém này, dù có đẹp đến đâu cũng uổng phí, huống chi còn là đàn ông.

Bà ta giữ vẻ mặt nghiêm nghị, thúc giục: "Mời cậu trở về phòng của cậu chủ."

Chẳng cần ai nhắc Úc Nguyên ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phòng của Cố Thiệu Thừa. Đối mặt với ba người kia ở cự ly gần vượt quá khả năng chịu đựng của cậu, so sánh thì cậu vẫn thấy đối diện với Cố Thiệu Thừa dễ thở hơn.

Dù Cố Thiệu Thừa cũng đáng sợ thật, nhưng trong truyện cậu sống đến cuối, con đường thực hiện ước mơ của cậu, bị xé mất hai cái áo thì có là gì?

Úc Nguyên tự nhủ thầm động viên mình, nhưng lúc đẩy cửa kính ra, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.

Không ngờ rằng khi cậu đến trước giường thì Cố Thiệu Thừa đã ngủ say, trên tủ đầu giường bày đủ loại chai lọ, đều là thuốc giảm đau và thuốc an thần loại mạnh.

Đến sáu giờ sáng hôm sau, Úc Nguyên bị đánh thức thì thấy bên cạnh đã trống không.

Vừa mở mắt ra đã thấy cả một đám người hầu, Úc Nguyên sợ đến suýt ngất tại chỗ, cả người rụt vào trong chăn, mặt tái xanh. Chẳng phải nói là họ ở dinh thự của Cố Thiệu Thừa thôi sao, chăm sóc một mình hắn mà cần nhiều người hầu đến thế cơ à?!

Bà quản gia lớn tuổi vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị: "Phu nhân, đến giờ phải đi thắp hương rồi, xin hãy nhanh chóng thay quần áo."

Úc Nguyên nghe hiểu nhưng không thể chấp nhận được, trời đông rét mướt thế này, mặt trời còn chưa ló dạng hẳn mà bắt cậu dậy từ lúc sáu giờ để đi thắp hương?

Bị cả chục cặp mắt nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu, Úc Nguyên quay mặt đi: "Mấy người... ra ngoài chờ tôi."

Đợi đến khi đi theo bà quản gia vào từ đường nhà họ Cố, cậu mới nhận ra những khó khăn trên con đường thực hiện ước mơ của mình còn nhiều hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.

Cậu kính cẩn dâng hương cho tổ tiên nhà họ Cố xong, còn chưa kịp đứng thẳng dậy thì bà quản gia đã chống gậy xuống đất, nghiêm giọng nói: "Với tư cách là cháu dâu đời thứ 27 của nhà họ Cố, có một số chuyện cậu cần biết trước..."

Tiếp đó bà quản gia mặt không đổi sắc kể một tràng về những thành tựu to lớn của tổ tiên nhà họ Cố, và việc nhà họ Cố dựa vào gia huấn để truyền lại cơ nghiệp qua năm đời như thế nào.

Nghe xong, Úc Nguyên chỉ muốn hét lên một câu: Vô sản toàn thế giới đoàn kết lại!

Là một gia tộc thế gia có lịch sử hơn 500 năm, cơ nghiệp và nội tình của nhà họ Cố vượt xa sức tưởng tượng của một thường dân như cậu, nhưng Úc Nguyên nghĩ đến việc cơ nghiệp bao đời của nhà họ Cố cuối cùng lại bị kẻ ở rể như cha Cố nuốt trọn... Thì ra đây chính là thiết lập cẩu huyết có thật ngoài đời.

Bà quản gia là dì Trương lại giới thiệu sơ qua về tình hình nhà họ Cố. Chi của Cố Thiệu Thừa là dòng đích của gia tộc Cố thị đồ sộ. Cố lão gia chỉ có một cô con gái, Cố Thiệu Thừa là cháu ngoại duy nhất của ông nhưng vì cha Cố là người ở rể nên Cố Thiệu Thừa là đích tôn đích hệ chính thống.

Còn dì Trương là bảo mẫu của bà Cố năm xưa, hiện tại bà ta phụ trách mọi việc trong dinh thự của Cố Thiệu Thừa. Dì Trương nói những điều này để Úc Nguyên biết rằng bà ta không chỉ là quản gia của nhà họ Cố mà còn là bề trên của Cố Thiệu Thừa, người chồng xung hỉ như cậu phải ngoan ngoãn nghe lời.

Úc Nguyên thu mình trên bồ đoàn không nói một lời, cho đến khi dì Trương nhắc đến việc cậu "bất kính" với Cố Thiệu Thừa tối qua: "Để phạt, cậu phải quỳ ở đây suốt mười hai tiếng."

Úc Nguyên: ???

Điên à, chỉ vì cậu nôn lên người Cố Thiệu Thừa mà phạt cậu quỳ mười hai tiếng?

Cố Thiệu Thừa là hoàng đế chắc, nhà Thanh diệt vong mấy trăm năm rồi biết không hả? Dù Úc Nguyên rất thành tâm muốn đến đây để thủ tiết sống qua ngày, nhưng không có nghĩa là cậu phải vô điều kiện chấp nhận những thứ phong kiến lạc hậu của nhà họ Cố.

Nhưng dì Trương là người của nhà họ Cố, ngay cả nhà họ Vương nhỏ bé bà ta còn chẳng để vào mắt, huống chi là một đứa con hoang vừa được nhận về như Úc Nguyên, bà ta đương nhiên phải ra tay trấn áp ngay từ đầu, để cậu ta đừng tưởng bở mà tự cho mình là chủ nhân thật sự ở đây, sau này còn cản trở chuyện chính của bà ta.

Dì Trương dặn dò xong thì gọi ba người hầu gái đứng canh xung quanh Úc Nguyên, lần lượt ở bên trái, bên phải và phía sau cậu để giám sát toàn bộ quá trình, còn bà ta thì thản nhiên ngồi vào chiếc ghế gỗ bên cửa sổ, nhấp một ngụm trà Bạch Trà mười năm tuổi trong chén.

Trong không gian kín, người lạ đột ngột tăng lên thành bốn người và ở cự ly gần như vậy, Úc Nguyên lập tức từ bỏ mọi ý định hoãn binh, cái chứng sợ xã hội chết tiệt này của cậu không chịu nổi đâu.

Mắc chứng sợ giao tiếp xã hội bao nhiêu năm nay, tuy cậu vẫn chưa thể vượt qua được bóng ma tâm lý, nhưng vẫn có vài cách để đối phó với tình huống khẩn cấp.

Ngay lúc Úc Nguyên chuẩn bị nổi đóa thì cửa từ đường lại một lần nữa mở ra, tiếng bánh xe lăn trên sàn gỗ vọng từ xa đến gần.

Những người hầu gái đang đứng canh Úc Nguyên nghe thấy tiếng động thì vội vàng tản ra, theo quy tắc đứng nép vào tường cúi đầu.

Úc Nguyên đang đổ mồ hôi lạnh đầm đìa bỗng cảm thấy dễ thở hơn hẳn, không có kính nên cậu chỉ có thể nheo mắt tập trung nhìn, thấy rõ người trên xe lăn chính là Cố Thiệu Thừa gầy yếu xanh xao, người này cuối cùng cũng có dáng vẻ của bệnh nhân rồi!

Cố Thiệu Thừa hờ hững lướt qua người Úc Nguyên đang mồ hôi đầm đìa, đôi mắt hạnh của cậu thanh niên đáng thương rũ xuống, nhưng khi nhìn rõ là hắn thì lập tức sáng bừng lên, trong veo như viên bảo thạch bỗng lóe sáng rực rỡ.

Cố Thiệu Thừa khựng lại một thoáng, rồi cụp đôi mắt u ám xuống.

Thấy Cố Thiệu Thừa đột nhiên xuất hiện, dì Trương cũng không hề hoảng hốt, bà ta chậm rãi đặt chén trà xuống.

Năm xưa bà cụ Cố qua đời vì khó sinh, bà Cố là do một tay bà ta nuôi lớn, ngay cả lúc Cố Thiệu Thừa phát bệnh điên cuồng nhất cũng chỉ nghe lời bà ta.

Còn về phần người chồng xung hỉ đang quỳ kia, chỉ cần bà ta muốn, tùy tiện tìm vài lý do là có thể đuổi cổ đi, dù sao cái nơi này cũng bị bà ta nắm trong lòng bàn tay rồi.

Chỉ cần để bệnh tình của Cố Thiệu Thừa tái phát hai lần, người chồng xung hỉ gây tác dụng ngược này sẽ phải cuốn gói, việc bà ta giữ Úc Nguyên ở lại cũng chỉ vì thấy gia cảnh của cậu dễ nắm bắt, đỡ phải tốn công tìm người khác gây thêm rắc rối mà thôi.

Thấy Cố Thiệu Thừa đẩy xe lăn đến càng lúc càng gần, dì Trương mới cười tươi đứng dậy, ánh mắt dừng trên mu bàn tay của người đàn ông, phát hiện trên đó không có dấu vết tiêm thuốc, bà ta khẽ nhướng mày.

Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong chớp mắt, bà ta coi như không có chuyện gì, ân cần hỏi han bệnh tình của Cố Thiệu Thừa: "Cậu chủ thấy trong người thế nào rồi? Nhà bếp đã chuẩn bị sẵn món canh ngọt mà cậu thích nhất, nấu từ nửa đêm đến giờ vừa kịp lúc, để tôi đẩy cậu qua nhé?"

Sắc mặt Cố Thiệu Thừa vẫn tái nhợt như bệnh, trông còn tệ hơn tối qua nhiều, nghe vậy mà đến mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, mặt không cảm xúc từ tốn nói: "Bà làm chủ từ khi nào vậy?"

Nụ cười hiền từ của dì Trương cứng đờ, hoàn toàn không ngờ Cố Thiệu Thừa lại vì người mới gặp như Úc Nguyên mà lên tiếng, nhất thời xấu hổ đến đỏ cả mặt.

Nhưng dù sao bà ta cũng là người đã chứng kiến hai đời chủ nhân lớn lên, hơn nữa tự cho mình nắm chắc phần thắng trong tay, tuy bị Cố Thiệu Thừa làm nghẹn họng nhưng vẫn mím môi cười gượng:

"Sao lại thế được, tôi chỉ thay đại tiểu thư trông nom cậu chủ thôi, nếu không phải thằng bé này đụng chạm trước thì cũng đâu đến nỗi làm cậu uống nhiều thuốc như vậy, sáng nay lại càng... Bà già này chỉ là đau lòng cho cậu chủ thôi..."

Vì nguyên nhân của mẹ mình, Cố Thiệu Thừa ở kiếp trước rất tin tưởng dì Trương, chưa từng nghĩ người đàn bà hiền lành tốt bụng này lại là kẻ lòng dạ khó lường.

Căn bệnh quái ác của hắn thực ra có dấu vết để lại, mỗi lần đau đến mất ý thức hắn đều sẽ uống thuốc giảm đau với liều lượng vượt quá giới hạn cho phép, việc lạm dụng thuốc khiến cơ thể hắn kháng thuốc, đến khi không thể chịu đựng được nữa thì sẽ được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Nhưng kẻ có tâm muốn đẩy hắn vào chỗ chết làm sao có thể để lại sơ hở, nằm trong bệnh viện chẳng qua cũng chỉ là tiêm vài chai nước đường để an ủi... Một người bảo mẫu mà cũng có thể tùy ý chà đạp hắn như vậy, kẻ ẩn mình trong bóng tối kia hẳn đang vui sướng lắm nhỉ?

Cố Thiệu Thừa chế nhạo cong môi, khuôn mặt gầy gò tái nhợt và đôi môi mỏng không chút máu khiến hắn trông vô cùng yếu ớt, nhưng khi đôi mắt đen láy kia ngước lên, ánh mắt lạnh lẽo nghiêm nghị mang đến cảm giác áp bức khiến dì Trương lạnh thấu xương... Hắn đang nhìn một người chết.

"Đưa dì Trương đến nhà cũ." Giọng nói lạnh lẽo mang theo chút khàn khàn.

Mấy tên vệ sĩ đứng ở cửa lập tức tiến đến, định đưa dì Trương đi ngay.

Cố Thiệu Thừa nói xong liền xuống xe lăn, Úc Nguyên đang quỳ trên bồ đoàn vì "quá đông người" nên đã rơi vào trạng thái giả chết, cả người co rúm lại như con tôm, gần như muốn hòa làm một với cái bồ đoàn.

Cậu đang cố gắng để ý thức của mình trôi dạt đi, như vậy có thể tránh được việc rơi vào những hồi ức khó chịu, không còn cách nào, một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội như cậu luôn phải nghĩ ra vài mẹo nhỏ để sống qua ngày.

Ngay khi ý thức của cậu trôi đến mấy vệ tinh băng giá phủ đầy tuyết xung quanh sao Mộc được nhắc đến trong cuốn sách khoa học gần đây, cậu chỉ cảm thấy người mình đột nhiên nhẹ bẫng.

Úc Nguyên khó tin ngẩng đầu, thậm chí không kịp cảm thấy hoảng loạn, mà chỉ nhịn không được thầm oán trách trong lòng, đại ca! Anh bệnh đến mức này rồi anh biết không hả? Rồi mới bắt đầu vì hành động thân mật quá mức của người đàn ông mà chóng mặt run rẩy.

Cố Thiệu Thừa bế ngang Úc Nguyên đang quỳ trên bồ đoàn lên, dáng người gầy gò giữa thanh niên và thiếu niên còn nhẹ hơn hắn tưởng.

Hắn không thương hại Úc Nguyên, chỉ là diễn kịch mà thôi, nhưng cảm nhận được cơ thể đối phương run rẩy như đêm qua, đáy mắt hắn vẫn phủ một tầng băng giá.

Cố Thiệu Thừa ôm người đi được hai bước, phía sau liền truyền đến một tiếng "bịch", là dì Trương dùng đầu gối đập mạnh xuống sàn nhà.

"Cậu chủ, là dì Trương sai! Tôi không nên vượt quyền, nếu làm sai với cậu chủ nhỏ thì mong cậu trách phạt, tôi không muốn đến nhà cũ, xin cậu cho tôi ở lại chăm sóc cậu..." Dì Trương nói được hai câu thì đã nước mắt tuôn rơi, trông như một người đầy tớ trung thành hết lòng vì chủ.

Bà ta cho rằng mình chỉ đánh giá sai vị trí của người vợ trong lòng Cố Thiệu Thừa, Cố Thiệu Thừa vừa mới ốm dậy, tinh thần không ổn định cũng là chuyện thường, chỉ cần bà ta khóc lóc van xin vài câu là có thể cho qua chuyện.

Người đàn ông nghe vậy bước chân khựng lại, hắn cũng đoán được đối phương không nỡ rời khỏi cái nơi mà bà ta đã dày công vun đắp bao năm nay, đã không chịu đi thì cứ ở lại để hắn đích thân xử lý, nhất định sẽ khiến bà ta hối hận vì đã bỏ qua lòng tốt của ông cụ.

Cố Thiệu Thừa nghiêng đầu lạnh lùng phân phó với tên vệ sĩ còn lại ở cửa: "Giám sát bà ta, hoặc là quỳ suốt hai mươi bốn tiếng, hoặc là cút về nhà cũ."

Dì Trương nghe vậy run rẩy, hai mươi bốn tiếng cái thân già này của bà ta sao chịu nổi... Nhưng dì Trương vẫn nghiến răng quỳ xuống, bà ta đã khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, không có lý gì đến lúc thu lưới lại bỏ cuộc!

Ra khỏi từ đường rẽ trái đi được vài bước, Cố Thiệu Thừa liền đặt người lên chiếc ghế sofa dài trong phòng khách.

Việc phát bệnh kéo dài và uống quá nhiều thuốc khiến cơ thể hắn ngày càng suy yếu, sáng nay lại bị ở bệnh viện một phen, bây giờ còn đang sốt nhẹ, Úc Nguyên không nặng nhưng vẫn khiến hắn có chút khó chịu.

Cố Thiệu Thừa cố nén tiếng thở dốc, nhưng Úc Nguyên đang ở trong lòng hắn vẫn nhận ra hắn khó chịu, ánh sáng vừa tắt trong mắt cậu lại bừng lên:Người anh em, anh cũng yếu đuối ghê!

Hào môn nước sâu cậu không nắm chắc, mấy màn đấu đá giữa Cố Thiệu Thừa và dì Trương cũng không hiểu lắm, nhưng cứ theo cốt truyện mà làm thì cậu yên tâm rồi.

Tuy rằng Cố Thiệu Thừa bây giờ không có chút sức sống nào, nhưng cái từ đường "đông như trẩy hội" lúc nãy thực sự khiến cậu cảm thấy áp lực, cần phải từ từ mới thích ứng.

Úc Nguyên định thu mình vào ghế sofa tự kỷ một lát, vừa nhích mông được hai cái thì bị một cánh tay dài vươn tới giữ chặt cằm. 

Úc Nguyên giật mình, nhưng cậu có vẻ đã quen với cái thói quen thích bóp cằm người khác của Cố Thiệu Thừa.

Cậu ngước mắt lên nhìn người đàn ông, không ngờ Cố Thiệu Thừa lại nhân cơ hội ngồi xuống bên cạnh cậu, thân hình cao lớn bao phủ lấy cậu, đôi môi mỏng nóng rực dán vào vành tai cậu.

Cảm nhận được người trong lòng lại run rẩy, bàn tay trắng lạnh như ngọc khẽ nâng cằm Úc Nguyên lên, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình, khoảng cách gần đến mức hơi thở ẩm ướt phả lên khuôn mặt trắng mềm của cậu.

Cố Thiệu Thừa nhìn vẻ sợ hãi trong mắt đối phương, giọng nói trầm khàn thì thầm bên tai như lời thì thầm quyến rũ giữa những người yêu: "Sợ tôi đến vậy rồi, sao còn cố nữa?"

Khoảng cách gần đến mức khiến Úc Nguyên ngạt thở, cậu có cố gắng đưa suy nghĩ của mình đến tận ngoài ngân hà cũng vô ích, chỉ có thể run rẩy lắc đầu.

Cố Thiệu Thừa đã cho dì Trương một cơ hội lựa chọn, chỉ là dù chọn thế nào cũng không thoát khỏi sự trừng phạt của hắn, nhưng Úc Nguyên thì khác.

Tuy rằng ký ức kiếp trước của hắn hỗn loạn, nhưng hắn biết rõ Úc Nguyên không phải là kẻ ác gì, chỉ cần đối phương chịu rời khỏi hắn, hắn có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hắn nâng chiếc cằm run rẩy của Úc Nguyên lên, ép cậu nhìn thẳng: "Bây giờ rời đi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra."

Úc Nguyên thề sống chết bảo vệ ước mơ của mình, nhưng hơi thở nóng bỏng của Cố Thiệu Thừa đối với cậu chẳng khác nào thuốc độc bịt kín miệng, mấy lần hít sâu không xong, Úc Nguyên dốc hết sức đẩy mạnh người đàn ông ra.

Cậu tưởng rằng mình không thể lay chuyển được Cố Thiệu Thừa, nhưng lại đẩy ngã hắn xuống đất, chẳng buồn nghe tiếng "bịch" nặng nề phía sau, Úc Nguyên cố nặn ra một câu "Không, không ly hôn!" rồi chạy thục mạng.

Úc Nguyên chạy thẳng vào nhà vệ sinh gần nhất, tiếng chốt cửa rơi xuống quả thực là thứ âm thanh chữa lành đối với một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.

Cậu ngồi trên bồn cầu nghỉ ngơi một lát, ở một mình giống như chế độ sạc nhanh đối với cậu, bộ não gần như đình trệ trước đó trong phút chốc khôi phục hoạt động, chỉ số thông minh nhanh chóng chiếm lại vị trí.

Cậu vừa thoải mái được một lúc thì đột nhiên ý thức được một vấn đề rất quan trọng, người hầu trong biệt thự này nhiều quá đáng.

Đừng nói là cái bà già phong kiến dì Trương kia, cho dù chỉ còn lại một đám người hầu bình thường cũng không được.

Với tiềm lực tài chính của nhà họ Cố, cho dù Cố Thiệu Thừa qua đời, nhà họ Cố đổi chủ, hai cha con ở rể kia làm ra vẻ ta đây vẫn có thể nuôi cả một đám người ăn không ngồi rồi, vậy thì giấc mơ của cậu chẳng phải thành ác mộng rồi sao?

Hơn nữa đợi đến khi Cố Thiệu Thừa chết, cậu bị nhốt trong cái biệt thự hào môn tuy rằng không lo ăn mặc, nhưng chắc chắn chẳng có địa vị gì, đám người ở lại nói không chừng sẽ trở thành dì Trương thứ hai, thứ ba, thậm chí thứ n...

Mười lăm phút sau, Úc Nguyên lấy hết can đảm bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa tự an ủi mình trong lòng, Cố Thiệu Thừa ngoài việc bóp cằm cậu, thở hổn hển vào mặt cậu, đòi ly hôn, thì cũng chỉ vượt quá giới hạn làm mỗi việc xé áo và bế công chúa, kết quả một lần thì phát bệnh một lần thì suy yếu, chỉ là một tên bệnh hoạn thích ra vẻ thôi.

Đợi đến khi cậu đi đến phòng khách, người giúp việc lại nói với cậu rằng Cố Thiệu Thừa ngất xỉu, đã được đưa về phòng ngủ.

Úc Nguyên đột nhiên nhớ đến tiếng động lớn mà cậu đã bỏ qua trước đó, mặt tái mét...Có phải  Cố Thiệu Thừa bị cậu đẩy ngã rồi đập đầu vào đâu đó không?

Thấy sắc mặt Úc Nguyên không tốt, cô bảo mẫu nhớ lại chuyện ban sáng dì Trương cố tình gây khó dễ cho cậu, để lấy lòng cậu vợ được ông chủ coi trọng này bèn chủ động kể chuyện Cố Thiệu Thừa sáng sớm hơn năm giờ đã vào viện, lúc về còn sốt cao, nhưng đây là tình trạng thường thấy của hắn, rồi dịu giọng bảo cậu yên tâm.

Úc Nguyên nhìn cô bảo mẫu bên cạnh có phần giống người đi cùng dì Trương ban nãy, thái độ hòa nhã khác hẳn, cậu thấy khoảng cách cô ta giữ vẫn đủ để cậu giao tiếp bình thường: "Anh ấy... thường xuyên như vậy à?"

Cô bảo mẫu hơi khó xử: "Không hẳn là thường xuyên, nhưng tình trạng đúng là ngày càng tệ..." Chưa nói hết là bệnh tình nặng thế này, xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì cũng thường, có khi nào đó đi luôn cũng không biết chừng.

Úc Nguyên mím môi không nói gì, Cố Thiệu Thừa hết lần này đến lần khác muốn đuổi cậu đi, có lẽ cũng là không muốn liên lụy cậu thì phải...

Cậu đi thang máy lên thẳng phòng ngủ trên tầng ba, bảo mẫu đang giúp Cố Thiệu Thừa đắp khăn lạnh.

Đợi người đi khuất, Úc Nguyên thở phào nhẹ nhõm, thay bảo mẫu giúp Cố Thiệu Thừa thay khăn, hạ sốt bằng phương pháp vật lý.

Nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt, Úc Nguyên chợt nghĩ Cố Thiệu Thừa bệnh tật nhiều năm như vậy, có vài điên cũng thường, đối phương giúp cậu giải quyết đám người cổ hủ, lại không muốn liên lụy... Huống chi kết hôn không chỉ có thể chữa bệnh cho mẹ nuôi, mà còn giúp cậu thực hiện ước mơ, nói là cha mẹ tái sinh cũng không quá.

Úc Nguyên nghĩ đến đây, lập tức thay đổi kế hoạch tìm cách dỗ dành đối phương để đuổi bớt người hầu, thành kế hoạch nghiêm túc chăm sóc Cố Thiệu Thừa đến lúc qua đời.

Vừa hay năm đó cha nuôi bệnh nặng, cậu đang chuẩn bị thi cấp ba, mẹ nuôi không muốn ảnh hưởng đến cậu nên giấu giếm mấy ngày, không ngờ người nói đi là đi ngay.

Không thể ở bên cha nuôi những giây phút cuối đời, luôn là điều cậu không thể bù đắp, bây giờ dành sự chăm sóc cuối đời này cho Cố Thiệu Thừa cũng coi như hợp tình hợp lý.

Cố Thiệu Thừa mơ màng mở mắt, đập vào mắt là đôi ngươi căng thẳng xen lẫn nhiệt tình kỳ lạ của Úc Nguyên.

Người đàn ông nửa nhắm mắt khẽ nhíu mày, đang làm cái gì vậy?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play