"Đến nước này rồi mà mày còn dám nói không muốn gả?" Giọng người đàn ông đột ngột tăng vọt, mặt nạ giả tạo cố gắng lắm mới giữ được cũng vỡ tan tành: "Đừng quên, bọn tôi không có nghĩa vụ chăm sóc người ba nội cần thay phổi gấp kia của cậu."
Người đàn ông vạm vỡ khinh miệt nhìn đứa con trai mới tìm lại được. Gầy nhẳng như một con gà con suy dinh dưỡng, đã thế động tí đỏ mặt run rẩy, nói năng lắp ba lắp bắp, chẳng có tí dáng vẻ đàn ông nào nhìn mà phát bực.
Đừng nói là so với người con trai quý báu của ông ta, ngay cả việc gả cho người thừa kế nhà họ Cố để xung hỉ thôi cũng là quá nâng đỡ cho nó rồi, huống chi bây giờ chỉ là xung hỉ?
Người phụ nữ xinh đẹp được chăm sóc kỹ lưỡng ôm Úc Nguyên, trao đổi ánh mắt ngầm với chồng mình.
Bà ta nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, kiên nhẫn an ủi: "Xin lỗi con, Tiểu Nguyên, ba mẹ thật sự đến đường cùng rồi. Nhà họ Cố chỉ cần động ngón tay thôi cũng có thể khiến nhà họ Vương phá sản, đến lúc đó đừng nói là thay phổi cho mẹ Ngọc Chi, ngay cả tiền điều trị bảo tồn chúng ta cũng không có..."
Người phụ nữ diễn xuất cực tốt, không chỉ mắt rưng rưng mà giọng nói cũng nghẹn ngào dần. Úc Nguyên được bà ta an ủi chu đáo thì kinh ngạc đến ngây người— mọi thứ trước mắt, vậy mà đều trùng khớp với giấc mơ đó!
Tối hôm trước, Úc Nguyên đã có một giấc mơ rất dài và phức tạp. Cậu mơ thấy mình sống trong một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết, còn là một cuốn tiểu thuyết thập cẩm với đủ tình tiết thật giả thiếu gia, ở rể, hào môn báo thù.
Nam chính là "giả thiếu gia" bị tráo đổi năm xưa với Úc Nguyên, sau khi thân phận bị vạch trần trở thành thiếu gia bị ruồng bỏ của hào môn, bất đắc dĩ phải bước chân vào giới giải trí, trong thời gian đó được thiên kim tiểu thư để ý tới và gả vào nhà giàu, kết quả bị nhà vợ đủ kiểu sỉ nhục rồi cuối cùng vùng lên phản sát.
Nhưng cái gọi là thật giả thiếu gia, chỉ là chiêu trò của vợ chồng nhà họ Vương tìm người xui xẻo gả thay cho con trai mà thôi.
Nhà họ Vương vừa muốn leo lên cái cây đại thụ là nhà họ Cố, lại vừa không nỡ để cậu con trai quý báu của mình đi xung hỉ cho kẻ bệnh tật, thế là nghĩ ra cái chiêu trò tráo đổi thân phận, chọn trúng sinh viên nghèo Úc Nguyên xuất thân từ trại trẻ mồ côi, mẹ nuôi bệnh nặng đang cần một khoản tiền phẫu thuật lớn làm công cụ thay thế.
Úc Nguyên từ nhỏ đã bị bắt nạt gần hai năm, dẫn đến việc dù trong lòng hiểu rõ mọi chuyện nhưng bên ngoài vẫn có nỗi sợ giao tiếp xã hội không thể xóa nhòa, mơ ước lớn nhất của cậu là được ẩn cư trong núi sâu, sống cách biệt với thế giới bên ngoài.
Cậu từng ôm hy vọng vào cha mẹ ruột, cũng từng tin rằng vợ chồng nhà họ Vương chính là cha mẹ thất lạc đã lâu của mình, vì vậy sau nhiều ngày tự nhốt mình, cậu vẫn cố gắng lấy hết can đảm để từ chối, kết quả bị vợ chồng nhà họ Vương nhốt lại.
Nhưng cậu vạn lần không ngờ rằng, trong cốt truyện, Cố Thiệu Thừa sẽ chết không lâu sau khi cậu gả vào nhà họ Cố.
Không chỉ vậy sau khi Cố Thiệu Thừa chết, ông cụ nhà họ Cố oán hận cậu, từ đó cấm cậu bước chân ra khỏi nhà họ Cố nửa bước, phạt cậu sống cô đơn đến già trong biệt thự...
Úc Nguyên đơ người.
Không cho bước ra khỏi cửa, cô độc đến già, lại còn ở trong biệt thự lớn... Đây là trừng phạt á?
Đây rõ ràng là công việc lý tưởng mà cậu hằng mơ ước mà!!!
Vốn dĩ Úc Nguyên tưởng rằng đó chỉ là một giấc mơ chân thực, sau khi tỉnh dậy cố tình từ chối theo đúng cốt truyện trong mơ, lời nói đối phó của vợ chồng nhà họ Vương không khác gì trong mơ, khiến Úc Nguyên dù khó tin đến đâu cũng không thể không tin, cơ hội trong mơ của cậu thật sự đến rồi!
Cứ như trúng số độc đắc, adrenaline trong người cậu tăng vọt, Úc Nguyên hận không thể lăn lộn trên đất ăn mừng, nhưng đối diện với vợ chồng nhà họ Vương, cậu đương nhiên là thu hết mọi cảm xúc vào thế giới nội tâm của mình, cúi đầu thật thấp.
Ông Vương nhìn thấy thế thì càng cho rằng cậu là một thằng ngốc đần độn, thậm chí còn cảm thấy thứ không lên mặt như này không đáng với khoản tiền phẫu thuật bảy mươi vạn, hơn nữa nếu thay phổi thuận lợi, chi phí điều trị sau này cộng lại có thể lên đến cả triệu...
Khi nhà tạo mẫu vừa trang điểm xong, hai vợ chồng còn thấy Úc Nguyên tuy rụt rè nhưng đường nét trên khuôn mặt trái xoan tinh tế sau cặp kính gọng to và mái tóc mái dày che khuất trán trông khá thanh tú.
Chỉ là quá trắng trẻo, dáng người lại mảnh khảnh gầy yếu, nhìn không giống đàn ông, có khi lại là đồ ẻo lả gả cho đàn ông xung hỉ thì quá hợp rồi.
Nghĩ đến đây, ông Vương càng không khách khí: "Có thể gả vào nhà họ Cố là phúc của mày, gả vào đó thì phải chăm sóc tốt cho cậu Cố, bên bà nuôi mới được phẫu thuật thuận lợi, biết chưa?"
Nếu là trước đây, Úc Nguyên dù ngoài mặt vâng vâng dạ dạ thì trong bụng cũng sẽ lẩm bẩm một câu: Cái phúc này cho ông có muốn không?
Nhưng bây giờ Úc Nguyên chỉ muốn nói: Sao không nói sớm cho cậu biết có cái phúc lớn như vậy chứ?!
Ông Vương thấy cậu gật đầu rồi miệng mấp máy như còn muốn phản kháng, thực sự lười nói nhiều với cậu, bèn liếc mắt ra hiệu cho người giúp việc bên cạnh mang rượu đã bỏ thuốc đến, định chuốc cho cậu ngất rồi trói lên xe.
Thực tế thì Úc Nguyên đang nóng lòng muốn cưới, cúi đầu chờ một lúc lâu, phát hiện vợ chồng nhà họ Vương cũng không có ý định mở cửa dẫn cậu đi.
Đối với người lạ luôn nói năng lắp bắp, để thực hiện ước mơ, cậu lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, nhưng chưa kịp mở miệng thì người giúp việc đã bưng khay đến, trên đó bày một ly rượu nhỏ hơi đục.
Úc Nguyên nhớ đến cốt truyện, bệnh của người thừa kế nhà họ Cố vô phương cứu chữa nên mới dùng đến cái biện pháp tà môn ngoại đạo này, cúi đầu nhìn bộ hỉ phục màu đỏ chói trên người, rồi nhìn ly rượu đục ngầu, ý nghĩ đầu tiên là trong này có khi nào bỏ cả tro hương không?
Càng ngày càng quái lạ, xem ra sức khỏe của người thừa kế nhà họ Cố này không ổn thật rồi.
... À, vậy chẳng phải là cậu càng gần giấc mơ của mình hơn sao?
Đáy mắt Úc Nguyên thoáng hiện lên vẻ phức tạp vừa đểu, vừa áy náy, lại vừa mừng thầm, không đợi ông Vương lên tiếng ép buộc, lập tức cầm lấy ly rượu uống cạn, không kịp quan tâm đến việc rát họng đã vội vàng thúc giục: "Bây giờ... bây giờ có thể đi chưa?"
Vợ chồng nhà họ Vương nhìn nhau: "... Ừ, đi đi."
Úc Nguyên lên xe, hưng phấn qua đi lại bắt đầu căng thẳng.
Người bệnh ốm yếu mà cậu sắp gả cho, Cố Thiệu Thừa, tuy là người thừa kế duy nhất của hào môn hàng đầu Cố thị, nhưng lại mắc bệnh bẩm sinh, nhiều năm sống trên giường bệnh.
Dù nhà họ Cố bảo vệ hắn vô cùng nghiêm ngặt, nhưng vẫn có một số tin đồn lọt ra ngoài, nói rằng tích cách hắn hung ác, bệnh lâu ngày nên tinh thần cũng không được bình thường, từng đánh người giúp việc chăm sóc mình tàn phế, người đó bây giờ vẫn còn nằm liệt ở bệnh viện vân vân.
Đây đều là những thông tin Úc Nguyên có thể dễ dàng tìm được, vì vậy trước đó cậu thực sự không muốn đến.
Đã là người có chút lương tâm sẽ không đồng ý gả con mình đi như vậy, dù kết quả xung hỉ là gì đi nữa thì người trong cuộc cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, vì vậy điều kiện mà ông cụ nhà họ Cố đưa ra vô cùng hậu hĩnh.
Kết quả nhà họ Vương không nỡ con mình chịu khổ lại muốn bắt sói con, bày ra cái trò tráo hàng này... Chưa kịp để Úc Nguyên nghĩ sâu xa, cơn buồn ngủ đã ập đến dồn dập, cậu cho rằng mình mơ cả đêm nên không được nghỉ ngơi tốt, đầu vừa nghiêng xuống đã ngủ thiếp đi.
Đến khi được người ta đỡ xuống xe, cậu vẫn còn mơ màng, loáng thoáng nghe được tiếng ồn ào xung quanh, nhưng toàn thân không dùng được một chút sức lực nào như một con rối bị người ta dựng lên lay qua lay lại, mơ màng rồi lại mất ý thức.
Đến khi tỉnh lại đã là nửa đêm, đầu Úc Nguyên vẫn còn choáng váng, lúc này cậu mới nhận ra mình bị vợ chồng nhà họ Vương cho uống thứ thuốc linh tinh gì đó.
Cậu chỉ là một tên pháo hôi nhỏ được nhắc qua loa trong truyện, còn vợ chồng nhà họ Vương tính ra cũng được nửa vai chính, cảnh miêu tả từ chối kết hôn của cậu đều tập trung vào vẻ ngoài nhút nhát của cậu, bỏ qua những thủ đoạn không đứng đắn của hai vợ chồng kia cũng hợp lý.
Úc Nguyên thầm mắng một câu khốn nạn, xoa thái dương đau nhức, phát hiện kính bị văng mất rồi thì lập tức lo lắng.
Mái tóc mái dày cộp che chắn tạo cảm giác an toàn bị cắt ngắn và hất ngược lên, kính mắt biến mất, tai nghe cũng chẳng thấy đâu, Úc Nguyên cảm thấy mình như đang khỏa thân giữa bàn dân thiên hạ.
May mà xung quanh không có ai, nếu không chắc cậu ngất luôn tại chỗ vì sốc mất.
Người với người sống với nhau sao không có chút lòng tin nào vậy? Cậu đã đồng ý kết hôn rồi, còn bày cả cái trò này làm gì.
Mấy loại thuốc hướng thần đều là thuốc kê đơn không được phép lưu hành trên thị trường, nhưng bọn buôn lậu vẫn lén lút mua bán suốt, phần lớn đều là mua nguyên liệu về tự tổng hợp pha chế. Môi trường sản xuất, tác dụng phụ và hàm lượng thuốc khó mà kiểm soát được, càng làm tăng thêm độc tính của thuốc.
Úc Nguyên càng nghĩ càng thấy bực bội, đầu choáng váng muốn chết nhưng vẫn cố lết vào nhà vệ sinh để nôn hết đống thuốc kia ra. Theo thói quen, cậu đưa tay phải lên bật đèn.
Có lẽ vì vừa chuyển cảnh lúc còn chưa tỉnh táo, cộng thêm dư âm của thuốc vẫn còn, dù biết mình đã gả vào nhà họ Cố tay cậu vẫn nhanh hơn não, vỗ một phát vào chỗ "cái đèn bàn" hay để.
"Bốp" một tiếng vang lên, lý trí của Úc Nguyên cuối cùng cũng chịu lên tiếng, cảm nhận được hơi ẩm nóng hổi từ lòng bàn tay truyền đến, cậu nuốt ực một cái... Cái cảm giác da thịt chân thật này, rõ ràng không phải là cái đèn nhựa rẻ tiền năm đồng mà cậu mua ở chợ trời.
Sau một hồi căng thẳng tột độ, Úc Nguyên nhớ ra Cố Thiệu Thừa đang trong thời gian đếm ngược chờ chết, chắc là hấp hối sắp đi đến nơi rồi, bị cậu vỗ cho một cái chắc cũng chẳng có cảm giác gì đâu...
Tự an ủi mình như vậy, cậu vẫn nín thở rụt rè rút tay về, kết quả vừa động đậy thì cổ tay đã bị một bàn tay nóng rực nắm chặt.
Ánh đèn vàng vọt bật sáng, trong cái hiệu ứng nhòe ảo do cận thị của Úc Nguyên tạo ra, cậu chạm phải một khuôn mặt lạnh lùng như phủ đầy sương giá.
Ánh mắt đen kịt âm u kia lạnh lùng liếc tới.
Chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đủ khiến Úc Nguyên cảm thấy lạnh lẽo và nghẹt thở như rơi xuống hầm băng.
Đường nét lai Tây sắc sảo, lông mày kiếm sắc bén, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng kiên nghị, dù sắc mặt tái nhợt vì bệnh tật, vẫn là một vẻ đẹp tuyệt trần hiếm có.
Nhưng dù Úc Nguyên không bị cận thị, cậu cũng chẳng có tâm trạng nào mà thưởng thức xem người trước mặt đẹp trai đến cỡ nào. Cậu chỉ thấy kinh hãi tột độ, mạng sắp đi tong đến nơi rồi mà sao còn mở mắt động tay được!
Trên đời này thứ đáng sợ nhất chính là người lạ tỉnh táo ở ngay gần mình!
Cứu...
Nỗi sợ bản năng khiến não Úc Nguyên đình trệ, chỉ muốn bỏ chạy cho nhanh, sắc mặt cậu càng lúc càng trắng bệch, tác dụng còn sót lại của thuốc khiến tim cậu đập nhanh hơn bình thường.
Ham muốn sống sót đã thấm vào từng lỗ chân lông, không có cặp kính gọng to và mái tóc mái dày "bảo vệ", đôi mắt hạnh tròn xoe trong veo lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Thấy cậu muốn chạy trốn, Cố Thiệu Thừa cũng chẳng bất ngờ.
Những người bên cạnh hắn ai cũng muốn chạy, ngay cả mẹ ruột của hắn còn từng cố gắng bóp cổ hắn đến chết... Nghĩ đến những chuyện xảy ra ở kiếp trước, Cố Thiệu Thừa cong môi cười nhạo.
Rồi hắn siết chặt cổ tay Úc Nguyên kéo người về phía mình, xương cổ tay gầy guộc trong lòng bàn tay quả nhiên run rẩy, sợ hắn đến vậy mà còn phải miễn cưỡng chịu đựng...
Ngón tay cái của Cố Thiệu Thừa chậm rãi vuốt ve làn da mềm mại ấm áp của Úc Nguyên, như thể đang thưởng thức sự run rẩy kinh hãi của người trước mặt, một lúc lâu sau mới từ tốn mở miệng: "Sợ thế này còn làm được gì nữa?"