Chu Cẩn Trạch lại giơ súng chĩa về phía cậu.
Thiên Duyên thực sự có chút sợ hãi.
Dường như anh hoàn toàn không nhớ mình vừa làm gì cho anh, cũng không có khái niệm gì về sức mạnh của bản thân cậu, cậu thực sự nghĩ rằng chỉ cần khẩu súng của Chu Cẩn Trạch là có thể bắn chết cậu.
Hơn nữa, cậu cũng có chút ấm ức.
Rõ ràng cậu cũng không biết tại sao mình lại biến thành bộ dạng này, nhưng Chu Cẩn Trạch lại nhìn cậu với ánh mắt cảnh giác, như đang nhìn một kẻ dị đoan.
Cậu rõ ràng chưa từng làm bất cứ điều gì tổn hại đến con người.
Bé bạch tuộc nhỏ ngâm mình trong nước, nước mắt lại sắp không kiềm được nữa.
Nhưng nếu trước đây bé bạch tuộc khóc trông rất đáng yêu, thì bây giờ đứa bé khóc lại trông rất đáng thương.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi lã chã từ đôi mắt xanh mờ ảo của đứa bé, khiến Chu Cẩn Trạch cũng phải run tay.
Cảnh tượng này trong mắt người khác, chắc chắn trăm phần trăm là một người đàn ông trưởng thành đang bắt nạt một đứa trẻ.
Chu Cẩn Trạch lại nhíu mày, anh luôn nhíu mày, trông lúc nào cũng hung dữ, dù có khuôn mặt tuấn tú vô song, vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Bé bạch tuộc khóc càng thảm thiết hơn.
Nhưng tay của Chu Cẩn Trạch vẫn không hề động đậy.
Chỉ có anh biết rằng, trong khoảnh khắc nhìn thấy C-036 khóc, anh đã mất hết sức lực để bóp cò.
Sao anh có thể mềm lòng?
Anh là phòng tuyến cuối cùng của nhân loại, anh phải luôn tỉnh táo, lý trí, nhưng giờ đây lại vì một đứa bé quái vật mà sinh lòng thương hại.
Anh không thể lại thất trách nữa.
Chu Cẩn Trạch thu tay về, nói với đồng đội đang trang bị vũ khí đầy mình xông vào: "C-036 đột biến, nghi ngờ tiến hóa theo hướng hình dạng con người, nhưng hiện tại vẫn chưa quan sát thấy tính tấn công."
"Nhưng," anh dừng lại, lại bổ sung, "Hình dạng này có khả năng gây mê hoặc, khiến người ta buông lỏng cảnh giác."
"Tiếp theo xin nhờ mọi người giam giữ."
Có người đi tới nhấc Thiên Duyên ra khỏi bồn tắm, lúc này toàn thân của đứa bé mới lộ ra trước mặt mọi người.
Chỉ thấy Thiên Duyên bây giờ nửa trên là hình dạng một đứa trẻ, nhưng từ eo trở xuống lại dần dần chuyển thành đuôi bạch tuộc màu xanh, ngắn ngủn, những xúc tu mập mạp co lại, trông giống như một chú mèo con bị nắm da gáy, rất ngoan ngoãn, cũng không giống như những quái vật tiến hóa khác trông kỳ dị đáng sợ.
Hơn nữa, cậu bé lúc này vẫn luôn giơ tay về phía Chu Cẩn Trạch, vừa khóc vừa ê a, dường như thực sự là một đứa trẻ khóc lóc thảm thiết khi xa người giám hộ.
Đã có người không nỡ nhìn, quay mặt đi chỗ khác.
Nhưng cho đến khi họ bế Thiên Duyên đi qua bên cạnh Chu Cẩn Trạch, Chu Cẩn Trạch cũng không liếc nhìn cậu bé lấy một cái, như thể hai ngày chăm sóc vừa qua chưa từng xảy ra.
Quả thật là một nhà nghiên cứu sắt đá.
Ngay cả bàn tay nhỏ bé kia, vừa kéo lấy góc áo anh, cuối cùng cũng mất hết sức lực, bị người ta kéo đi.
Mãi cho đến khi "rầm" một tiếng, cửa lớn đóng lại, căn phòng lại chỉ còn mình Chu Cẩn Trạch, anh mới như vô tình buông tay xuống, lau qua góc áo.
Góc áo đó vẫn lưu lại cảm giác mềm mại ấm áp, nhưng rất nhanh đã biến mất.
...
Thiên Duyên bị đem đi, cuối cùng đến một chiếc bể chứa lớn hơn, có vẻ quy củ hơn.
Nhưng cậu bé sau khi thay đổi môi trường sống lại rất uể oải, mấy bữa sau cũng không chịu ăn, chỉ nhắm mắt cuộn tròn lại, vai nhỏ thỉnh thoảng lại rung lên, nhìn là biết vẫn chưa hết buồn.
"Tôi nói này, đội trưởng Chu quá lạnh lùng rồi, cậu bé này chẳng có chút tính tấn công nào, lại còn đáng thương như vậy, nỡ lòng nào bỏ cậu ấy tới đây. Ôi trời, nhìn cậu ấy khóc mà tim tôi cũng đau theo..."
"Đúng vậy, C-036 rất đáng yêu mà, lại còn là một đứa bé, nếu nuôi dạy tốt, có lẽ sau này sẽ trở thành đồng đội của chúng ta!"
"Nhưng C-036 không ăn liệu có bị chết đói không? Nếu đứa bé ấy cứ tuyệt thực, chúng ta chắc chắn sẽ bị phạt!"
"Hay là hỏi giáo sư Bạch đi!"
Bạch Ngọc Xuyên là chuyên gia hướng dẫn khủng hoảng vừa được cấp trên điều đến gần đây, coi như là một lãnh đạo lớn không chính thức, với đội thu dung ở đây vẫn chưa quen, nên bình thường không dám tìm hắn.
Nhưng trong tình huống này, họ buộc phải nhờ Bạch Ngọc Xuyên giúp đỡ.
Nghe nói Bạch Ngọc Xuyên là người rất cực đoan, cũng khó lường trước, đối mặt với quái vật, đôi khi sẽ trực tiếp tiêu diệt, nhưng đôi khi lại sẵn sàng tự mình nuôi dưỡng. Hắn dường như có một bộ tiêu chuẩn đánh giá riêng, và đối với quái vật, hắn cũng hoàn toàn không vì an toàn của nhân loại, mà chỉ đơn thuần đam mê nghiên cứu bản thân quái vật.
Hắn nói, hắn muốn nghe thấy âm thanh từ vũ trụ sâu thẳm.
Dù có phát điên, dù có chết.
Nhưng kiến thức của hắn cũng thực sự phong phú, nên mới được cấp trên trọng dụng, bao dung khuyết điểm.
Nghe xong báo cáo của nhà nghiên cứu, Bạch Ngọc Xuyên lập tức chạy đến ngay.
Dù sao, những quái vật có thể giao tiếp như vậy rất hiếm, huống chi lại là một quái vật nhỏ có tình cảm giống con người.
Bạch Ngọc Xuyên vừa đến, ánh mắt đã đáp xuống người Thiên Duyên.
"Cốc cốc."
Hắn gõ vào thành bể, liền thấy bé bạch tuộc động đậy, sau đó co lại chặt hơn.
Bạch Ngọc Xuyên đẩy kính lên, đi sang phía bên kia.
Thiên Duyên cũng theo động tác của hắn vội vàng quay lưng về phía Bạch Ngọc Xuyên.
Nói chung là cứ quay lưng lại với người ta.
Bạch Ngọc Xuyên nhìn hành động trẻ con của quái vật nhỏ, không nhịn được cười.
"Nhóc thực sự không ăn cơm sao?"
Thiên Duyên là một bé bạch tuộc rất kiên định.
Nhưng ngay lập tức, Bạch Ngọc Xuyên liền đem khay đồ ăn của mình ra trước mặt Thiên Duyên, bên trong là những món ngon nhất trong căn cứ, mùi thơm tỏa ra từ từ kích thích vị giác của Thiên Duyên.
Chết tiệt... thịt kho tàu...
Thiên Duyên chưa kịp động đậy, bụng cậu đã không kiềm được mà kêu lên một tiếng.
Bạch Ngọc Xuyên rất chủ động đặt một đĩa thức ăn khác lên mép bể kính.
Quả nhiên chưa đầy ba giây, Thiên Duyên đã bò tới bên thành bể, đưa tay nhỏ với lấy đĩa thức ăn.
Đáng tiếc, ý thức và cơ thể của cậu đều trở về trạng thái trẻ con, cũng khôi phục cài đặt gốc, cầm muỗng cũng không vững, nhìn thấy nhưng không ăn được, khiến Thiên Duyên sốt ruột đến mức sắp khóc.
"Nhóc muốn ta đút cho ăn không?"
Bạch Ngọc Xuyên cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh cậu, giống như một con cáo lớn vẫy đuôi.
Thiên Duyên nhìn chằm chằm vào hắn, không nói.
"Muốn ta đút thì phải nói 'làm ơn', nhóc phải lễ phép, quái vật nhỏ."
"A."
Bé bạch tuộc mở miệng, chỉ vào mình.
Bạch Ngọc Xuyên thấy vậy thở dài: "Thôi được. Nhưng ăn đồ là của ta, nhóc phải nghe lời ta đó."
Bạch Ngọc Xuyên vừa nói, vừa đút thức ăn cho Thiên Duyên: "Thiên hạ không có bữa trưa miễn phí."
Thiên Duyên: Gã này đang lảm nhảm gì vậy (nhai nhai) không hiểu (nhai nhai) thịt ngon quá (nhai nhai).
Đáng tiếc, phần ăn họ chuẩn bị cho bé bạch tuộc vẫn hơi ít, dù sao những kẻ ở trung tâm thu dung này cũng chưa từng nuôi trẻ ba tuổi, càng chưa từng nuôi bé bạch tuộc ba tuổi.
Cậu bé sờ bụng mình, cảm thấy chưa no, nên vẫn kiên quyết ngẩng đầu há miệng.
Bạch Ngọc Xuyên bóp cằm Thiên Duyên, khép miệng cậu lại, độc đoán nói: "Không thể ăn nhiều, nhóc sẽ no chết đấy."
Thiên Duyên nhìn cái bụng phẳng lì của mình, hận bụng sao không lên tiếng minh oan, nó rõ ràng chưa no.
Hơn nữa, bé bạch tuộc có bị no vỡ bụng không?
____________
Đã sửa ngày 9 tháng 6 năm 2025.