Tiếc thay, tiểu bạch tuộc con chỉ ăn một chút đã no, mực nước trong bát canh thậm chí chẳng giảm đi chút nào. Chu Cẩn Trạch cũng không thể tiếp tục thí nghiệm xem nó có ăn được mọi thứ hay không.
Anh dùng thìa vớt Thiên Duyên lên.
Nằm gọn trong chiếc thìa, tiểu bạch tuộc màu kem trông chẳng khác nào một viên trôi nước, mấy xúc tu ngắn ngủn giống như được cắm thêm vào cho có hình dáng, trông vụng về đáng yêu.
Chu Cẩn Trạch đặt cậu sang một bên, để mặc nó nằm phơi cái bụng tròn vo, thỉnh thoảng thổi vài bong bóng.
Còn anh thì bắt đầu dùng bữa của mình.
Thiên Duyên đang nằm thư giãn sau bữa ăn, nhưng khi nhìn thấy chiếc bánh sandwich trong tay Chu Cẩn Trạch, cậu lại thèm thuồng.
Kiếp trước, Thiên Duyên bị bệnh quá nhiều, đồ ăn có thể dùng được rất ít, phần lớn thời gian sống nhờ vào dung dịch dinh dưỡng. Chỉ cần là món ăn bình thường, với cậu cũng đã là sơn hào hải vị.
Cậu muốn ăn lắm.
Thiên Duyên hít một hơi thật sâu, cố gắng thóp bụng lại, rồi dùng hết sức bò đến bên Chu Cẩn Trạch.
Chu Cẩn Trạch: ?
Thiên Duyên: há to miệng ra.
Chu Cẩn Trạch liếc nhìn cái bụng no căng của cậu, rồi lại nhìn nó: "Ăn no như vậy rồi, ăn nữa là thành quả bóng đấy."
Thiên Duyên cảm thấy mình vẫn có thể cố thêm chút nữa.
Cậu tiếp tục há miệng to hết cỡ, cố biến cái miệng nhỏ xíu thành hình chữ "O".
"Sao nhỏ tí tẹo mà tham ăn thế?"
Chu Cẩn Trạch lẩm bẩm, nhưng vẫn bẻ một mẩu bánh mì nhỏ cho cậu.
Trong mẩu bánh vô tình dính một chút mù tạt, tiểu bạch tuộc con ăn vào lập tức bị cay đến mức choáng váng. Chẳng mấy chốc, nước mắt có vị kem sữa từ từ chảy ra từ đáy mắt cậu, rơi lộp bộp xuống.
Chu Cẩn Trạch dùng ngón tay hứng một giọt, ngửi thử: "Đúng là vị kem sữa thật."
Thiên Duyên: &%#@...!
Tên này chẳng quan tâm đến bạch tuộc cả, chỉ quan tâm đến dự án nghiên cứu!
Đúng là con người máu lạnh!
Tiểu bạch tuộc vừa tức vừa giận, nhưng nước mắt kem sữa không chịu nghe lời cậu, chưa kể miệng cậu còn bị cay sưng húp lên.
Giờ thì thành bạch tuộc môi dày rồi.
"Phụt."
Cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Thiên Duyên ngẩng đầu lên, nhưng Chu Cẩn Trạch vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị như thường, như thể tiếng cười vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nhìn trái nhìn phải, cậu chẳng thấy Chu Cẩn Trạch cười tí nào.
Thiên Duyên tức mà không làm gì được, đành nằm ấm ức một lúc rồi mệt quá ngủ thiếp đi.
Chu Cẩn Trạch mang tiểu bạch tuộc đi rửa sạch, rồi thả cậu trở lại bể cá nghỉ ngơi.
Bạch tuộc con ngủ say đang thổi bong bóng trong nước, một cục màu xanh trong suốt đuổi theo đám bong bóng nhỏ, trông khá là đẹp mắt.
Đặt trên bàn làm việc cũng là một vật trang trí xinh xắn.
Chu Cẩn Trạch nhìn chằm chằm vào tiểu bạch tuộc một lúc, có lẽ vì hôm nay bị tiểu yêu quái này quấy nhiễu quá nhiều, nên đêm nay của anh vốn là người thường xuyên mất ngủ nhưng hôm nay lại ngủ rất say.
Khi Chu Cẩn Trạch chìm vào giấc ngủ sâu, Thiên Duyên mở mắt ra.
Cậu bò ra khỏi bể cá, may mà Chu Cẩn Trạch trước khi ngủ đã di chuyển bể cá đến đầu giường, nên cậu không phải bò qua nửa phòng để tìm anh.
Nhưng chỉ khoảng cách từ đầu giường đến gối của Chu Cẩn Trạch cũng đủ làm Thiên Duyên mệt lả.
Thiên Duyên bước lên gối, bước từng bước nặng nề đến trước mặt Chu Cẩn Trạch, quan sát khuôn mặt đang ngủ của anh.
Phải công nhận, Chu Cẩn Trạch đẹp trai thật.
Nhìn gần cũng không có góc chết.
Nhưng tiểu bạch tuộc không đến đây chỉ để ngắm trộm Chu Cẩn Trạch.
Mà là vì khi anh ngủ, cậu ngửi thấy một mùi rất thơm.
Mùi hương đó ngọt ngào, quyến rũ, khiến người ta thèm thuồng...
Tiểu bạch tuộc nuốt nước bọt, một xúc tu "bụp" một cái dính vào con mắt trái đang bị thương của Chu Cẩn Trạch.
Ngay lập tức, tiểu bạch tuộc cũng chìm vào giấc mơ.
Trong giấc mơ này, Thiên Duyên cảm thấy mình lớn lên gấp bội, trở thành một con bạch tuộc khổng lồ khiến người ta phải ngước nhìn. Trước mặt cậu, có một tiểu yêu quái đang trốn trong đám xúc tu, vừa che mắt vừa lén nhìn cậu.
Tiểu yêu quái này thậm chí còn chưa kịp nhận ra những xúc tu che kín bầu trời kia thực ra là ánh mắt từ vực thẳm, nó chỉ theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, nên trốn sau những xúc tu bất động, quan sát xem kẻ địch có phát hiện ra mình không.
Nhưng ngay lập tức, xúc tu khổng lồ động đậy, một cái tát đè bẹp nó.
Thiên Duyên bắt lấy tiểu yêu quái, giơ lên trước mặt để xem xét kỹ hơn.
Nó chẳng có hình dạng gì rõ ràng.
Nếu phải miêu tả, thì đó chỉ là một đám sợi đen quấn lấy nhau, không ngừng vặn vẹo.
Nhưng Thiên Duyên vẫn có thể nhìn thấy sự hoảng sợ của nó, và cả... vị ngon lành của nó.
Thiên Duyên không do dự, há miệng nuốt chửng tiểu yêu quái, tiếc là nó quá nhỏ, tan ngay trong miệng chẳng đủ để nhai.
Nhưng chỉ một miếng này cũng đủ thỏa mãn, hơn hẳn bao nhiêu đồ ăn của con người.
Ôi, thật là thỏa mãn...
Thiên Duyên xoa bụng, đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó, lập tức nhả ra một thứ nhỏ xíu lấp lánh.
Cậu dùng xúc tu khổng lồ chọc chọc vào cục sáng nhỏ đó.
Chọc đến nỗi cục sáng lắc lư không ngừng.
Ừm... dù Thiên Duyên không hiểu nguyên nhân, nhưng nó cũng đoán được, cục sáng này chính là Chu Cẩn Trạch.
Cũng có thể nói là ý thức của Chu Cẩn Trạch.
Vừa nãy suýt nữa bị con quái vật kia cuốn vào người, còn cậu thì xém ăn nhầm mất.
Hú hồn à, may quá, nếu không thì mất luôn "vé ăn dài hạn".
Nhưng liệu bây giờ Chu Cẩn Trạch có ý thức không?
Nếu anh biết mình suýt nuốt mất anh, liệu anh có tức giận, quay sang "hủy diệt nhân đạo" cậu không?
Đáng sợ quá...
Thiên Duyên lập tức tỉnh dậy, nằm im quan sát xem Chu Cẩn Trạch đã thức chưa.
Nhưng dù nhìn thế nào, anh vẫn thở đều đặn, ngay cả chỗ khóe mắt vốn nhíu lại cũng giãn ra.
Có vẻ ngủ rất ngon.
Tiểu bạch tuộc vội vàng bò trở về.
Nghe thấy tiếng Chu Cẩn Trạch trở mình, cậu suýt nữa ngã lăn trên gối.
May mà chạy nhanh, không thì đã bị Chu Cẩn Trạch đè bẹp thành bạch tuộc khô, sáng mai anh nhìn thấy chắc sốc lắm.
Thiên Duyên trở lại bể nước.
Phù, vừa nãy bò xa quá, mệt quá...
Cậu lại chìm vào giấc ngủ.
...
Đến nửa đêm, chuông báo thức của Chu Cẩn Trạch vang lên, anh phải dậy cho C-036 ăn.
Dù giấc ngủ vừa rồi có ngon và hiếm hoi thế nào, Chu Cẩn Trạch vẫn phải tỉnh táo mở mắt, kiên định thức dậy hoàn thành nhiệm vụ.
Anh mở mắt, việc đầu tiên là nhìn sang bể cá trên đầu giường.
Nhưng tiểu bạch tuộc trong bể đã biến mất.
Chu Cẩn Trạch lập tức đứng dậy, rút khẩu súng dưới gối, cảnh giác nhìn xung quanh, đồng thời báo tình trạng khẩn cấp cho đồng nghiệp.
Cho đến khi anh nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Chu Cẩn Trạch từng bước tiến vào phòng tắm, đá tung cửa, nhìn vào bên trong và phát hiện một cậu bé khoảng ba bốn tuổi đang ngồi trong bồn tắm vốn trống rỗng.
Khuôn mặt cậu bé bầu bĩnh như búp bê, đôi mắt xanh biếc khiến cậu trông như thiên thần. Chỉ là khi thấy Chu Cẩn Trạch, cậu liền vẫy tay, rồi đặt "chân" thực ra là xúc tu trong suốt màu xanh lên thành bồn.
__________
Đã sửa ngày 9 tháng 6 năm 2025.