Từ tuyển tú bắt đầu trở thành đỉnh lưu thiên vương
Chương 4
Tác giả: Tạ Thương Lãng
Edit : Kalle
Nói là "tiến tràng", thực ra khoảng cách đến lúc chính thức bắt đầu thu hình vẫn còn khá xa.
Tiến tràng = Bắt đầu vào giai đoạn chuẩn bị quay hình, nhưng chưa chính thức bấm máy.
Sau khi vào "tràng", trước mặt là một đại sảnh rộng lớn, các nhóm thực tập sinh tụm năm tụm ba nghỉ ngơi, chờ tổ chương trình gọi tên và sắp xếp người.
Giải Tịch Triều và Quý Ngạn tìm một chỗ trống ngồi xuống, vừa ngồi vừa nghe đám người bên cạnh bàn tán về đội hình giám khảo lần này.
"Lần này MC chính là Đậu Dục đó." Quý Ngạn ghé sát tai anh nói nhỏ, “Ca, anh biết Đậu Dục không?”
Giải Tịch Triều không phụ sự kỳ vọng của cậu ta, đáp thẳng một câu: “Không biết.”
Quý Ngạn lập tức thở dài như thể đã sớm quen với chuyện này.
Trong mắt cậu, anh mình chẳng khác nào một cuốn bách khoa toàn thư Baidu lỗi thời phiên bản giới giải trí.
"Đậu Dục là nghệ sĩ solo debut cách đây sáu năm." Cậu kiên nhẫn giải thích, “Anh ấy, Ngải Thanh Nguyên với Nghê Hâm đều là nghệ sĩ dưới trướng Thịnh Hoằng, xem như tiền bối của họ. Đồng thời, Đậu Dục cũng là idol nam nổi tiếng nhất hiện tại trong lứa đang nhập ngũ.”
"Em nghe nói anh ấy ngoài đời cũng không tệ lắm." Quý Ngạn chen thêm.
Giải Tịch Triều vốn dĩ còn đang nghe rất nghiêm túc, nghe đến đó lại suy nghĩ một chút, bình thản nói: “Mấy chuyện kiểu này, tốt nhất đừng tin lời đồn linh tinh thì hơn.”
Quý Ngạn sững người.
Nhưng rất nhanh cậu ta cũng hiểu ra: “Cũng đúng.”
Hiểu người hiểu mặt, ai mà hiểu lòng. Giới giải trí toàn là những nhân vật được "sáng tạo" bằng chiêu trò marketing.
Quý Ngạn thuận miệng hỏi: “Ca, anh từng bị loại người này hố qua à?”
Giải Tịch Triều chỉ mỉm cười.
Trước kia khi làm nhiệm vụ, vai diễn anh thường đảm nhận, chẳng phải chính là kiểu người như vậy sao?
Thấy anh cười mà không đáp, Quý Ngạn tưởng mình nói trúng, trong lòng dâng lên một tầng đồng cảm, vội vàng đổi đề tài: “ Thâỳ giáo vũ đạo và thầy dạy rap đều là thành viên nhóm idol nổi tiếng, thầy giáo vocal thì đặc biệt hơn, là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ còn rất trẻ.”
"Lam Diệp Chu." Giải Tịch Triều nói thẳng.
Quý Ngạn ngạc nhiên: “Ca biết anh ấy à?”
Cậu còn tưởng Giải Tịch Triều xuyên từ thời viễn cổ đến cơ!
Giải Tịch Triều mở lòng bàn tay, bên trong là hộp đựng tai nghe màu trắng.
"Anh ấy sáng tác bài hát rất hay." Giải Tịch Triều nói.
—
Không lâu sau, tất cả mọi người đã tập hợp đầy đủ, kế đó là khoảng thời gian ngắn diễn tập vị trí.
Diễn tập không cần phải biểu diễn thật sự nên cũng không tiêu hao quá nhiều thể lực, nhưng vừa kết thúc, Giải Tịch Triều đã cho một viên chocolate vào miệng.
Anh vừa nhai vừa ném vỏ giấy vào thùng rác bên cạnh. Vừa quay đầu lại, liền thấy bên cạnh mình có một cái đầu vàng óng ánh đang ngồi xổm.
Là một cậu bé mặt tròn bánh bao, làn da mịn màng, đôi mắt long lanh nước, thoạt nhìn còn chưa chắc đã đủ tuổi trưởng thành.
Giải Tịch Triều cảm thấy hơi lạ mặt — thật ra trong số hơn trăm thực tập sinh ở đây, người anh thực sự nhớ mặt cũng không mấy ai. Để tránh tình cảnh đã gặp lại còn lúng túng quên mặt, anh dứt khoát hỏi thẳng: “Em muốn ăn không?”
Cậu bé tròn mắt nhìn viên chocolate trong tay anh, ánh mắt nóng rực.
Cậu bé do dự trong chớp mắt.
Giải Tịch Triều thản nhiên lấy từ túi ra một hộp chocolate khác.
Cậu bé trợn mắt, miệng thành hình chữ "O": “……”
Giải Tịch Triều sống trong hệ thống ngốc nghếch quá lâu, nên khi trở về thế giới hiện thực, dù là nhìn Quý Ngạn hay những người trẻ tuổi khác, trong mắt hắn cũng giống như đang nhìn lũ trẻ con, huống chi trước mặt hắn đây là một tiểu hài tử đúng nghĩa.
Anh lại lục túi lấy thêm vài món đồ ăn vặt khác, đưa cho cậu bé, còn không quên dặn dò: “Chút nữa ăn xong nhớ uống nước đấy, không thì khản giọng bây giờ.”
Cậu bé đã bắt đầu lột vỏ chocolate.
Thật sự rất biết ăn, chỉ trong nháy mắt, một viên chocolate đã lặng lẽ chui vào bụng cậu ta. Cậu lại cẩn thận mở thêm một miếng bò khô, vừa nhai vừa làm hai má phồng to như con sóc. Đến lúc này, cậu bé mới chợt nhớ ra, ngẩng đầu lên:
“Cảm ơn anh.”
Giọng cậu bé còn ngọng ngịu.
Giải Tịch Triều bật cười: “Không có gì.”
Sợ cậu bé ăn mất tự nhiên, anh đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi.
Chuyện này với Giải Tịch Triều chỉ là một chút nhạc đệm nhỏ, nhưng anh vẫn cảm khái: thế giới hiện thực, đúng là vui chơi thoải mái hơn nhiều so với mấy thế giới nhiệm vụ.
Nhiệm vụ thế giới tuy cũng là song song thời không, cũng chân thực, nhưng vì bản thân anh chỉ là một NPC, nên rất khó có được những cảm xúc bạn bè chân thật, cũng khó có được thời gian để thoải mái làm những việc mình thích.
Diễn tập xong, trang điểm lại, rồi chính thức bắt đầu quay hình.
Ban đầu sẽ quay cảnh tiến tràng và chọn chỗ ngồi.
Đội hình tiến tràng phần lớn do công ty sắp xếp, thứ tự thì do tổ chương trình quyết định. Chỗ ngồi tuy được chọn tự do, nhưng cũng được thiết kế để tạo điểm nhấn, dễ sinh đề tài.
Quý Ngạn được xếp vào nhóm lên sân khấu trước, Giải Tịch Triều thì ở lượt thứ ba.
Trước khi tách ra, Quý Ngạn lo lắng dặn dò: “Ca, anh một mình liệu có ổn không?”
Giải Tịch Triều thản nhiên đáp: “Quý Ngạn, đừng còn trẻ mà đã như ông bố già thế.”
Bị anh trêu một câu, Quý Ngạn tức đến suýt nghẹn.
Giải Tịch Triều ngồi trong phòng chờ, phía trước anh là một thực tập sinh tự do không ký công ty, phía sau là một nhóm tiểu nam sinh theo phong cách hài hước đáng yêu, nhìn tổng thể tràn ngập bầu không khí không bị coi trọng lắm.
Anh ngồi trong đám người, nhận từ nhân viên một phiếu tự đánh giá năng lực.
Điền xong, nhân viên thoáng kinh ngạc nhìn anh.
Nhưng đối phương cũng không nói gì, chỉ lịch sự rời đi.
Mấy cậu nhóc bên cạnh không nhận ra có gì khác thường, vẫn hăng hái trò chuyện, thậm chí còn bắt chuyện với anh: “Giải-Tịch-Triều, tên anh nghe hay thật đó! Em là Đản Tinh, anh tự đánh giá cấp bậc gì vậy?”
Giải Tịch Triều đáp: “A.”
Nam sinh tròn mắt.
Bảng tự đánh giá chia thành ABCDF, tuy là tự mình chấm điểm cho bản thân, nhưng trừ những người siêu tự tin, bình thường chẳng ai dám tự cho mình cấp cao nhất.
Dù sao, ngoài Ngải Thanh Nguyên ra, chẳng có thực tập sinh nào thực sự nghĩ mình hoàn mỹ đến mức có thể debut ngay mà không cần cải thiện.
Thậm chí, dù có nghĩ vậy trong lòng, trên chương trình cũng không thể nói trắng ra được.
"…… Em tự chấm mình D luôn nè." Nam sinh nhìn lại tờ phiếu, bắt đầu hoài nghi nhân sinh, “Có phải em đánh thấp quá không?”
Đồng bạn cậu ta lạnh nhạt đáp: “Vậy cậu dám đánh cao hơn à?”
Người kia đã nhận ra Giải Tịch Triều, trong lòng rất bất ngờ với đánh giá của anh, nhưng cũng rất biết ý mà không vạch trần, chỉ giả bộ kéo đồng bọn về phía mình: “Thôi, hỏi thăm chuyện riêng của người ta làm gì, lát nữa rồi ai cũng sẽ biết thôi.”
Nhưng cậu chẳng hiểu ý ngoài lời kia.
Cậu chăm chú nhìn Giải Tịch Triều thêm chốc lát, càng nhìn càng thấy anh đẹp đến lạ.
"Anh là thực tập sinh của công ty nào vậy? Luyện tập được mấy năm rồi? Anh tính debut à?" cậu tò mò hỏi.
Đối phương chỉ có thể chấp nhận số phận hông kéo cậu nhóc, chuyển mắt nhìn anh đi chỗ khác .
Một đứa nhóc thôi.
Đúng là nhìn đã thấy phiền.
Điều khiến hắn không ngờ tới chính là, Giải Tịch Triều — người mà trong miệng người khác lúc nào cũng bị chê là khó gần — vậy mà lại kiên nhẫn trả lời từng câu một:
“Diệu Hân, chưa bao lâu, cũng tính là có ý định.”
Anh lại hỏi ngược lại nam sinh kia: “Còn cậu? Cậu không nghĩ à?”
Nam sinh kia thoáng do dự: “ Em...”
Đương nhiên là có nghĩ tới.
Nhưng mà, chuyện này đâu phải cứ muốn là được…
Cậu thở dài một tiếng: “Em cũng muốn, chỉ là... thực lực còn quá yếu.”
Cậu chớp mắt, cười nhẹ hỏi: “Vậy lát nữa anh tính ngồi chỗ nào? Nếu không thì ngồi cùng em nhé?”
Cậu đối với Giải Tịch Triều có ấn tượng rất tốt. Nhìn thấy đối phương chỉ có một mình, trong lòng cũng dâng lên chút không nỡ.
Chỉ là lần này, người nhìn qua có vẻ tính tình tốt kia lại từ chối hắn.
"Xin lỗi," Giải Tịch Triều nói, “Có lẽ sẽ hơi bất tiện một chút.”
Bốn mươi phút sau, tất cả mọi người ở đây rốt cuộc cũng hiểu được cái gọi là "bất tiện" đó rốt cuộc là vì sao.
Sau phần giới thiệu ngắn gọn, nam sinh vóc dáng gầy gò, sắc mặt hơi tái nhợt kia nhẹ nhàng điều chỉnh tai nghe, rồi bắt đầu bước lên bậc thang.
Một đường đi, anh một đường đáp lại lời chào hỏi của mọi người. Vẫn luôn bước thẳng tới tầng cao nhất.
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của cả đám người cùng với ống kính máy quay, anh cứ thế, bình tĩnh ngồi xuống ngay chính vị trí đỉnh chóp của kim tự tháp.