Từ tuyển tú bắt đầu trở thành đỉnh lưu thiên vương

Chương 5

Tác giả: Tạ Thương Lãng

Edit : Kalle

Hầu như ngay khoảnh khắc Giải Tịch Triều vừa ngồi xuống, cả sân lập tức rơi vào một khoảnh khắc  im lặng quỷ dị.

Nam sinh nhỏ vừa rồi còn nhiệt tình mời Giải Tịch Triều ngồi cạnh mình giờ nắm chặt tay đồng bạn, hoảng hốt hỏi: “Tôi đang bị ảo giác sao?”

Không chỉ có cậu, tổ chương trình cũng nhất thời trầm mặc.

Phó đạo diễn quay sang hỏi trợ lý bên cạnh: “Người này là ai?”

Tiểu trợ lý tận tâm tận lực đáp: “Chính là cái người được gọi là kỳ tích y học, nổi tiếng trên mạng đó.”

Tổ chương trình đã ngầm chia các thí sinh thành từng khu riêng: có khu được ông lớn nâng đỡ đặc biệt, có khu tuy không nổi bật về năng lực nhưng gương mặt lại ăn hình, và cũng có khu tự bươn chải, tự cọ nhiệt độ.

Khu võng hồng — chính là nhóm cuối cùng ấy — nơi tụ hội những thực tập sinh tự sinh tự diệt, nhờ vào may mắn mà được bước lên sân khấu. Trong thời đại thần tượng nở rộ, tài nguyên cho thực tập sinh khan hiếm, tuyển đủ một trăm người chất lượng tốt vốn đã là việc khó như lên trời.

Phó đạo diễn "à" lên một tiếng.

"Tâm lý tố chất cũng không tồi đấy." Hắn bình luận.

Một giây sau, trong lòng hắn đã tự động phân loại Giải Tịch Triều vào kiểu người vì độ nổi tiếng mà bất chấp tất cả.

Chỉ là, tuy đạo diễn đã quen sóng to gió lớn (mặc dù phần lớn là "sóng gió" vặt vãnh), nhưng người khác thì chưa chắc.

《 Siêu Cấp Tân Tú 》 khi bắt đầu thu hình sân khấu sơ tuyển, mọi người đều mặc nhiên đạt thành một sự ăn ý: vị trí C chắc chắn là của Ngải Thanh Nguyên.

Dù là khi tự do chọn chỗ vào sân khấu, hay sau này thi chủ đề tranh C vị, thậm chí kể cả vị trí debut sau cùng, không ngoài dự đoán, đều sẽ xoay quanh cậu ta.

Vậy nên, hễ có thực tập sinh nào tiến vào sân khấu, vừa ngước nhìn lên vị trí cao nhất, đều không tránh khỏi chột dạ, lưỡng lự.

Bầu không khí kỳ lạ ấy kéo dài mãi cho đến khi video bị cắt đoạn.

Màn hình sáng trở lại, logo công ty màu đen đột nhiên xuất hiện — những đường nét đơn giản vẽ thành hình một con sư tử gầm vang.

Mà công ty này, giống như con sư tử ấy, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều là đại diện cho sự cường thế và nguy hiểm.

— Thịnh Hoằng.

Từng bồi dưỡng ra vô số nghệ sĩ lừng danh, tới giờ vẫn ngồi ở vị trí đầu rồng trong giới giải trí. Lần này, họ nể mặt 《 Siêu Cấp Tân Tú 》, trực tiếp gửi đến năm thực tập sinh, trong đó còn có cả tiểu thái tử nhà Ngải thị — Ngải Thanh Nguyên.

Gần như ngay khoảnh khắc logo xuất hiện, cả hội trường liền bùng lên một trận xôn xao.

Âm thanh này, tất nhiên cũng truyền đến khu vực chuẩn bị không xa, nơi các thực tập sinh của Thịnh Hoằng đang đứng chờ.

"Cũng náo nhiệt thật đấy." Có người cười nói.

Giọng điệu nghe có vẻ ung dung tự nhiên — nghệ sĩ Thịnh Hoằng từ lâu đã quen với sự tự tin và kiêu ngạo như bản năng.

Hơn nữa, dù ở khu chuẩn bị, bọn họ vẫn đang đeo mic, chẳng tiện tùy tiện buôn chuyện.

Chỉ là, trước khi tiến vào sân khấu, có người khẽ cười trêu Ngải Thanh Nguyên: “Thanh Nguyên à, lát nữa đừng ngồi gần tụi tôi nhé, để cậu một mình độc chiếm ánh hào quang.”

Ý tứ đã rõ rành rành, Ngải Thanh Nguyên cũng không phản bác, chỉ rụt rè "ừm" một tiếng.

Vài người cùng nhau từ lối vào bước vào sân.

Ngay sau đó, không khí lại đột ngột lặng như tờ.

Nam sinh vừa rồi còn đùa cợt kia liều mạng nuốt xuống một tiếng "Ngọa tào!" suýt bật ra khỏi miệng.

Bên cạnh hắn, Ngải Thanh Nguyên nheo nheo mắt, bước chân khựng lại.

Khi thực tập sinh Thịnh Hoằng đứng trên sân khấu chào khán giả, Giải Tịch Triều cuối cùng cũng ngẩng đầu.

Từ đỉnh kim tự tháp, tầm nhìn cực kỳ tốt, sân khấu bên dưới đều thu hết vào mắt.

Ánh mắt anh lười nhác đảo qua từng người trong số các thực tập sinh Thịnh Hoằng, dừng lại nửa giây trên Nghê Hâm — người đang tròn mắt như gặp quỷ — rồi cuối cùng dừng lại ở người đứng ngoài cùng bên phải.

Mặt mày sắc sảo, thần thái cao ngạo, kiểu gương mặt dễ khiến các cô gái trẻ si mê — gương mặt của một bad boy điển hình.

Xét về diện mạo thuần túy, hắn thuộc hàng thượng thừa trong giới thực tập sinh.

Khi Giải Tịch Triều đang âm thầm đánh giá, Ngải Thanh Nguyên dường như cũng cảm nhận được, ngẩng đầu đối diện ánh mắt anh.

Ngay sau đó, Ngải Thanh Nguyên dẫn theo các đội viên phía sau tiến về khu ghế ngồi.

Càng leo lên những bậc thang, các thực tập sinh phía sau hắn cũng lần lượt chọn chỗ ngồi.

Chỉ có Ngải Thanh Nguyên, ánh mắt không hề dao động, thẳng tiến về phía trên cùng.

Giải Tịch Triều nhướng mày.

Không phải chứ?

Ngải Thanh Nguyên đi tới trước mặt anh.

"Chỗ ngồi không tệ nhỉ." Hắn hỏi, “Tự mình chọn à?”

Giọng điệu như thể hai người vốn đã rất thân quen. Nhưng chỉ có Giải Tịch Triều biết, bọn họ căn bản chưa từng nói chuyện lần nào.

Thoạt nhìn, đối phương đích thực là kiểu người "tự quen thân".

Giải Tịch Triều nghĩ vậy.

Anh vốn dĩ không phải kiểu tự nhiên thân thiết, nhưng làm NPC lâu năm, đối với bất kỳ người chơi nào cũng phải lễ phép trả lời, đã quen với tác phong hỏi gì đáp nấy cực kỳ chu đáo.

Vì vậy, anh gật đầu: “Ừ.”

Rồi mở bàn tay ra: “Ném xúc xắc trước khi lên sân khấu.”

Trong lòng bàn tay hắn, một viên xúc xắc nhỏ xinh, chế tác tinh xảo, nằm yên tĩnh. Mặt lật lên là con số 1 sáng loáng.

Ngải Thanh Nguyên: “……”

Tuy trong lòng đã nghĩ ra đủ loại khả năng, nhưng khi chính miệng đối phương nói ra lý do trời ơi đất hỡi ấy, hắn vẫn bị chấn động trong một giây.

Một lát sau, hắn mới mỉm cười.

"Trùng hợp thật đấy." Hắn nói.

Giải Tịch Triều cũng đáp: “Đúng vậy.”

"Tôi cũng không ngờ đâu." Ngải Thanh Nguyên mỉm cười, vẻ mặt vô cùng dễ chịu.

Không khí im lặng hai giây.

Rồi, ngay trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Ngải Thanh Nguyên không nói thêm gì nữa, thẳng thắn ngồi xuống ngay vị trí bên cạnh Giải Tịch Triều, ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu, vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm.

“Quý Ngạn, Ngạn Ngạn, cậu ngẩn người làm gì đấy?”

Ở góc xa của khán đài, nam sinh nhân lúc camera tạm dời ống kính, vội vã chọt chọt vai nam sinh bên cạnh.

Quý Ngạn bừng tỉnh.

"Tôi còn tưởng Ngải Thanh Nguyên định gây chuyện với anh ấy cơ." Đồng bạn che mic, hạ giọng thì thầm, “Không phải hắn luôn ngạo mạn, chỉ thích làm đệ nhất sao?”

Quý Ngạn trầm ngâm một lát.

Rồi mới nói: “ lần xét cấp bậc đầu tiên, chỗ ngồi vốn không đại diện cho điều gì cả. Cố chấp với một vị trí sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy hẹp hòi. Ngải Thanh Nguyên tuy kiêu ngạo, nhưng hắn không phải kẻ ngu ngốc. Lúc chọn chỗ ngồi, mọi người chủ yếu là đùa giỡn thôi, chẳng ai thật sự để tâm.”

Đồng bạn lúc này mới bừng tỉnh.

Nghĩ lại cũng đúng.

Trước khi thi, công ty từng tổ chức cho bọn họ xem tập huấn hai mùa trước, trong trí nhớ, đúng là chẳng có ai ngay từ đầu đã nhất quyết chiếm chỗ, cũng chưa từng thấy ai ép người khác đổi vị.

... Dĩ nhiên, hai mùa trước, người ngồi ở C vị ngay từ đầu cũng đều là những thí sinh xứng đáng.

Hắn lẩm bẩm: “Nhưng mà lần này đúng là cọ được nhiều màn hình thật.”

Đây cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây.

Trong số hơn một trăm thực tập sinh đang ngồi, những tố nhân hoặc từng có kinh nghiệm sân khấu đều đã qua vài lần trui rèn. Ngay cả  người mới, sau nửa tháng huấn luyện, cũng không còn ngây ngô như lúc ban đầu.

Giải Tịch Triều có thể ngồi ở C vị ngay từ đầu, chương trình ắt sẽ cho hắn rất nhiều đất diễn.

Huống chi, vừa rồi hắn còn tương tác với Ngải Thanh Nguyên.

Mà màn ảnh của Ngải Thanh Nguyên, chỉ cần không mang tính tiêu cực, gần như sẽ không bị cắt.

Như vậy tính ra, vòng đánh giá sơ bộ còn chưa bắt đầu, Giải Tịch Triều đã cầm chắc một lượng tài nguyên màn ảnh không nhỏ.

Đối với các thực tập sinh, nơi tài nguyên khan hiếm này, chuyện ấy đương nhiên khiến người khác không khỏi đố kỵ.

Nhưng, dù có lẩm bẩm ganh tị, cũng không ai hối hận vì mình không đi chiếm lấy vị trí kia.

Vừa rồi còn đang thất thần, Quý Ngạn vô thức siết chặt lòng bàn tay, trong đáy mắt thoáng lướt qua một tia lo lắng.

Không bao lâu sau, một trăm thực tập sinh đã lần lượt ổn định chỗ ngồi.

Buổi ghi hình mới tiến hành được hơn nửa tiếng, cả khán trường lúc này đã tràn đầy khí thế phấn chấn. Dưới ánh đèn tối mờ, vài người lần lượt bước lên sân khấu, khoảnh khắc ánh đèn bừng sáng, tiếng hò reo vang dội lập tức bùng nổ.

MC chính và các đạo sư đã lên đài.

Hôm nay Đậu Dục diện một chiếc sơ mi xanh nhạt, bên ngoài khoác thêm áo vest màu ghi xám nhạt.

Năm nay anh 28 tuổi, tính ra trong giới sản xuất idol đã không còn tính là trẻ, thế nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, phong thái vẫn chẳng kém gì lớp hậu bối.

Sơ mi cùng quần âu đen vừa vặn ôm lấy đường cong cơ thể, dễ dàng tôn lên dáng người cao ráo cùng vòng eo thon gọn. Ngoại hình anh  cũng toát ra vẻ ổn trọng và trầm lắng.

Trái ngược hoàn toàn với phong cách của anh, đứng bên cạnh là đạo sư vocal Lam Diệp Chu.

Hai người cùng họ "Lam", nhưng Lam Diệp Chu hôm nay mặc một chiếc áo khoác rộng màu lam nhạt, bên ngoài còn phối thêm bộ quần yếm kaki, đội mũ len vàng nhạt, kính râm che nửa khuôn mặt, cả người trông cứ như một thư sinh ngọt ngào .

Ánh mắt lia sang bên cạnh, chính là hai nữ đạo sư Khâu Tuyết Thụy và Lý Lâm. Một người là đạo sư rap, một người là đạo sư vũ đạo, phong cách ăn mặc cũng cực kỳ khác biệt.

Khâu Tuyết Thụy để tóc ngắn gọn gàng, phối cùng áo khoác ngắn và quần short nóng bỏng, toát lên phong thái mạnh mẽ phóng khoáng. Lý Lâm thì chọn một bộ váy ngắn dịu dàng chuẩn phong cách mỹ nữ đoàn idol.

Vài người đứng thẳng trên sân khấu, đầu tiên là quét mắt một vòng nhìn toàn trường, sau đó, ánh mắt không hẹn mà cùng rơi xuống vị trí trung tâm — C vị.

Đậu Dục dù gì cũng là người từng trải phong ba sóng gió, tuy rằng vị trí trung tâm hiện tại không phải nhân vật "trọng điểm chiếu cố" mà tổ chương trình đã định ra, nhưng vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh:

“Chào mừng mọi người đến với buổi ghi hình đầu tiên của 《Siêu Cấp Tân Tú》. Tôi là Đậu Dục.”

Tiếng hò reo lần nữa bùng nổ.

Vì có thể xuất hiện nhiều hơn vài giây trên màn ảnh, cho dù không phải ai trong khán phòng cũng là fan của Đậu Dục, mọi người vẫn dốc hết sức làm đủ kiểu biểu cảm phản ứng.

Quý Ngạn cũng không ngoại lệ.

Vừa lớn tiếng hô "Đậu lão sư, em yêu thầy!", cậu vừa không tự chủ được liếc mắt trộm nhìn về phía C vị.

Rồi cậu nhìn thấy…

Đậu Dục dù gì cũng là người từng trải phong ba sóng gió, tuy rằng vị trí trung tâm hiện tại không phải nhân vật "trọng điểm chiếu cố" mà tổ chương trình đã định ra, nhưng vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh:

“Chào mừng mọi người đến với buổi ghi hình đầu tiên của 《Siêu Cấp Tân Tú》. Tôi là Đậu Dục.”

Tiếng hò reo lần nữa bùng nổ.

Vì có thể xuất hiện nhiều hơn vài giây trên màn ảnh, cho dù không phải ai trong khán phòng cũng là fan của Đậu Dục, mọi người vẫn dốc hết sức làm đủ kiểu biểu cảm phản ứng.

Quý Ngạn cũng không ngoại lệ.

Vừa lớn tiếng hô "Đậu lão sư, em yêu thầy!", cậu vừa không tự chủ được liếc mắt trộm nhìn về phía C vị.

Rồi cậu nhìn thấy…

Chính mắt cậu thấy người nọ, mặt không cảm xúc, ngồi ngay ngắn ngay hàng, chỉ có bàn tay nhàn rỗi đang vô thức xoay nhẹ viên xúc xắc trong lòng bàn tay.

Đó là biểu hiện thường thấy khi người kia cảm thấy nhàm chán.

Khóe miệng Quý Ngạn khẽ giật giật, chợt hậu tri hậu giác mà cảm thấy có chút xấu hổ.

May mà phân đoạn khách sáo hiểu ý cũng nhanh chóng kết thúc, các đạo sư đồng loạt ngồi xuống, chương trình chính thức bước vào vòng đánh giá xếp hạng sơ bộ.



Vừa mới bắt đầu, không khí thu hình vẫn khá nhẹ nhàng, vui vẻ.

Tổ đầu tiên và tổ thứ hai lên sân khấu là các thực tập sinh đến từ một công ty nhỏ. Tiết mục ca hát và vũ đạo đều ở mức trung bình, tuy không đặc biệt xuất sắc nhưng cũng không tệ, lần lượt nhận được đánh giá B và C.

Nhưng đến tổ thứ ba, tình hình trở nên có chút thú vị.

Tổ thực tập sinh này đi theo phong cách đáng yêu quái dị, thực lực cũng bình thường chẳng có gì nổi trội, nhưng vì phần rap đã được cố tình lồng ghép vài câu đối đáp với các đạo sư nên không khí trường quay nhanh chóng được đẩy lên một đợt cao trào nho nhỏ.

Trong phần đối đáp, MC Đậu Dục bị chọc ghẹo thành "cán bộ già nghiện bình giữ nhiệt", còn đạo sư rap Khâu Tuyết Thụy thì bị đánh giá là "nữ chiến sĩ thép bất khuất, không dầu muối ăn vô".

Hai người cũng rất biết chơi, thuận theo đà mà tự giễu vài câu.

Kết thúc phần nhận xét, Đậu Dục cầm micro, giả vờ bất mãn:

“Lúc trước tổ chương trình mời tôi, nhưng đâu nói là còn có vụ này chứ?”

Phía dưới cười ầm một trận.

Có người còn lớn tiếng hô: “Đậu lão sư, đây là thể hiện tình yêu đó!”

"Được thôi." Đậu Dục thở dài một tiếng, “Nếu yêu tôi, vậy thì để tôi được nghiêm túc biểu diễn đi.”

Anh dừng lại giây lát, thu giọng nghiêm túc hơn:

“Trước mắt mà nói, tôi vẫn chưa nhìn thấy tổ nào hay thành viên nào làm tôi hài lòng.”

Giọng anh vừa dứt, cả hội trường liền rơi vào im lặng.

"Tôi biết hiện tại ngành công nghiệp thần tượng rất phát triển, trở thành idol là giấc mơ của rất nhiều người trong các bạn." Anh chậm rãi nói, “Nhưng các bạn cũng nên hiểu, đây không phải chuyện dễ dàng.”

Anh quay sang hỏi hai nữ idol trẻ tuổi:

“Tuyết Thụy, Lâm Lâm, có phải vậy không?”

Khâu Tuyết Thụy mỉm cười, cong khóe miệng: “Đương nhiên rồi.”

Lý Lâm cũng nhẹ nhàng cười đáp.

"Mỗi người đều muốn nổi tiếng, nhưng suất debut chỉ có từng ấy. Tại sao lại là bạn, chứ không phải người khác?" Đậu Dục nói, “Khi bạn có thể tự tin trả lời: ‘Bằng thực lực của tôi, vị trí này nên thuộc về tôi’, lúc đó, bạn mới thực sự xứng đáng với nó.”

"Tôi không muốn lại nhìn thấy những màn trình diễn bình bình như vậy nữa." Anh kết thúc, “Tổ tiếp theo lên sân khấu.”



Ngồi tại C vị, Giải Tịch Triều vô cùng nghiêm túc nhìn màn hình trước mặt, âm thầm suy nghĩ một vấn đề —

Đó là: rốt cuộc có nên nhân lúc ống kính không chú ý, len lén lấy thanh chocolate trong túi ra ăn bổ sung thể lực hay không.

Sau cùng, anh quyết định từ bỏ ý định đó.

Dù trước đó đã biết rõ trình tự lên sân khấu, nhưng lịch diễn thực tế lại bị xáo trộn, hắn không dám đảm bảo sau khi ăn xong có lập tức đến lượt mình không. Nếu vừa ăn xong mà phải hát ngay, miệng còn dính ngọt, hiệu quả sân khấu chắc chắn sẽ giảm mạnh.

Cuối cùng, anh chỉ uống mấy ngụm nước lọc.

Bên tai vẫn vang vọng lời "giáo huấn" của Đậu Dục, những người khác đều nghiêm túc lắng nghe, chỉ có anh là nghe tai này lọt tai kia, sau cùng còn phì cười.

Bởi vì hắn biết Đậu Dục nói hoàn toàn không sai.

Ừm…

Thật ra giọng điệu của Đậu Dục cũng cực kỳ chân thành.

Giải Tịch Triều tin rằng, idol đã debut sáu năm này thật lòng cho rằng, sự nỗ lực và lòng kiên trì chính là những yếu tố quan trọng nhất để dẫn tới thành công.

Đương nhiên, anh cũng nghĩ vậy. Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, gần như tất cả các "con cưng của số phận" mà anh từng gặp đều sở hữu những phẩm chất quý giá ấy.

Nhưng mà…

Giải Tịch Triều đột nhiên nổi hứng, muốn đánh cược với chính mình và viên xúc xắc.

“Ta cảm thấy tổ tiếp theo sẽ là tổ ta muốn.”

Anh nhỏ giọng thì thầm với xúc xắc trong tay, “Nếu ngươi cũng nghĩ vậy, hãy ném cho ta một con số 6 nhé?”

Vừa dứt lời, anh nhẹ nhàng tung xúc xắc lên không trung. Viên xúc xắc quay mấy vòng rất chi là kiêu ngạo, vẽ ra một đường cung hoàn mỹ, cuối cùng ngoan ngoãn rơi vào lòng bàn tay hắn.

Số "6" sáng rõ hiện lên trong lòng bàn tay.

Ngay khoảnh khắc đó, giọng Đậu Dục vang lên:

“Tổ tiếp theo, thực tập sinh đến từ Thịnh Hoằng Giải Trí.”

Khóe miệng Giải Tịch Triều khẽ nhếch, anh nhìn thấy nam sinh phía trước đứng dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play