Từ tuyển tú bắt đầu trở thành đỉnh lưu thiên vương
Chương 3
Tác giả: Tạ Thương Lãng
Edit : Kalle
Chạng vạng sáu giờ rưỡi, bầu trời đã hoàn toàn tối đen.
Qua một khu vườn nhỏ, ánh đèn trong ký túc xá đã sáng bừng lên. Từng tốp thực tập sinh lục tục kéo nhau ra khỏi phòng, mặt ai nấy đều mang theo vẻ mỏi mệt, lê bước về phía nhà ăn.
Thế nhưng, khi đi ngang qua một chỗ nọ, bọn họ lại như thể bỗng nhiên đổi thành người khác, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Giải Tịch Triều bước qua cổng lớn của khu vườn, chợt nghe thấy vài tiếng hò hét vang lên, âm lượng có thể nói là xuyên cả màn đêm.
“Lục — tinh — tinh — bảo — mẹ — mẹ — yêu — con!”
“Ngải! Thanh! Nguyên! Ăn! Cơm! Ít! Đánh! Du! Diễn! Nhiều! Ngủ! Ngon!”
“Quý Ngạn! Quý Ngạn mau nhìn mẹ nè! Mẹ đứng ở đây hai tiếng đồng hồ rồi! Mau nhìn mẹ một cái đi!”
Giải Tịch Triều quay đầu, hiếu kỳ nhìn sang người bên cạnh.
Quý Ngạn: “……”
Không hiểu sao, trên mặt cậu lại nổi lên một chút đỏ ửng hiếm thấy: “À, chuyện là... trước kia lúc chưa debut, em từng đóng vài bộ web drama linh tinh, tích lũy được một chút fans.”
Giải Tịch Triều nghe vậy thì ra vẻ đã hiểu.
Vốn đang đi bên phải Quý Ngạn, anh liền tự giác bước sang bên trái, để chừa khoảng trống cho Quý Ngạn. Quý Ngạn cũng nhân tiện phất phất tay chào đám nữ sinh ngoài cửa, những cô gái kia lập tức đồng loạt vẫy tay đáp lại, gương mặt rạng rỡ như hoa.
Quý Ngạn chào hỏi xong, tiện thể quét mắt tìm kiếm một vòng, phát hiện Giải Tịch Triều không hề có fans tới đón, trong lòng hơi hơi cảm thấy tiếc thay cho anh.
Thế nhưng, chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện vừa mới xảy ra trong phòng luyện tập, cảm giác tiếc nuối ấy lập tức tiêu tan như mây khói.
…… Ha ha.
Dù sao thì, chẳng mấy chốc, số lượng fans bên cạnh cậu cũng sẽ không còn cao hơn người kia được nữa.
Nghĩ đến đây, tâm trạng cậu lại trở nên nhẹ nhõm. Sau đó cậu nghe thấy Giải Tịch Triều hỏi một câu:
“Lục Tinh là ai vậy?”
Cái tên này đúng là đáng yêu chết đi được.
"…… Ừm, tuy là hơi kỳ cục, nhưng người ta gọi là Lục Tinh." Quý Ngạn uyển chuyển giải thích, “Hơn nữa, ngày đầu tiên còn tự mình tới phòng ký túc của chúng ta chào hỏi.”
Giải Tịch Triều hơi bất ngờ.
Anh nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra: “Có phải là một người mặt mũm mĩm, giống như em bé ấy không?”
Quý Ngạn vội vàng gật đầu: “Đúng đúng!”
"Vậy còn Ngải Thanh Nguyên?" Giải Tịch Triều lại hỏi tiếp.
Quý Ngạn dùng một ánh mắt "khó nói nên lời" nhìn anh, rồi từ từ đáp:
“Ngải Thanh Nguyên và Nghê Hâm cùng công ty. Ngải thị nhị công tử, thái tử gia của Thịnh Hoằng. Lần này cũng là người đã được mặc định ngồi ở C vị, hiện tại khí thế ngút trời. Ai cũng công nhận, trừ khi hắn trước trận chung kết gây sự đánh lộn với tổ tiết mục, nếu không thì cầm chắc suất debut.”
—
Trên đường quay về, Giải Tịch Triều vừa đi vừa nghe Quý Ngạn phổ cập một lượt về các tuyển thủ trong chương trình.
"Kỳ thực em cảm thấy Ngải Thanh Nguyên cũng chưa chắc có thể debut được đâu," Quý Ngạn nói, “Tính khí hắn quá ngạo mạn, fan nhiều mà anti cũng nhiều. Hắn học Street Dance, từng tham gia một chương trình tổng nghệ về vũ đạo, nhưng chỉ vì một câu nói mà bị mắng tới thảm, dù tiết mục còn chưa phát sóng. Hiện tại mới dựa vào danh tiếng trước kia mà có thể hơn người khác một đoạn thôi.”
Giải Tịch Triều thản nhiên đáp: “Tính tình ngạo mạn cũng không phải chuyện xấu.”
Quý Ngạn hơi ngẩn người: “Hả?”
Giải Tịch Triều chỉ nhàn nhạt nói một câu, rồi không tiếp tục nữa.
Quý Ngạn theo ánh mắt anh nhìn về phía trước, liền thấy một gương mặt nghiêng cực kỳ kiêu ngạo, trông rất quen thuộc.
Không ai khác, chính là Ngải Thanh Nguyên mà bọn họ vừa mới bàn tán.
May mà Ngải Thanh Nguyên không quen biết bọn họ, cũng chẳng có ý định chào hỏi, chỉ liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt thoáng dừng lại trên mặt Giải Tịch Triều chưa tới một cái chớp mắt đã thu lại, lạnh nhạt đến mức chẳng coi ai ra gì.
Sự hờ hững đó khiến Quý Ngạn thấy hơi khó chịu.
Quý Ngạn nghĩ thầm: Thật là kiêu ngạo.
Ngạo cái gì chứ.
Dù Ngải Thanh Nguyên có giỏi, cũng không thể bằng ca ca của cậu.
Chẳng biết từ khi nào, trong lòng Quý Ngạn, cán cân đã âm thầm nghiêng hẳn về phía Giải Tịch Triều.
Cậu nhỏ giọng rủ rê: “Ca, mình về ký túc xá đi?”
Giải Tịch Triều khẽ gật đầu: “Ừ.”
Hai người sóng vai đi qua Ngải Thanh Nguyên, nhanh chóng lên lầu về ký túc xá.
—
Mấy ngày tiếp theo, Giải Tịch Triều không còn cả ngày ngồi lì trong ký túc xá hay phòng vật lý trị liệu như trước nữa, mà bắt đầu đi sớm về muộn.
Chuyện này gần như không ai chú ý tới, vì một người bình thường không có nhân khí, không chỉ đối với fans và người xem là người vô hình, mà ngay cả trong số các đối thủ cũng vậy.
Ngoại trừ Nghê Hâm.
Hắn vẫn nhớ rất rõ câu tàn nhẫn mình từng thốt ra — "Trên sân khấu sẽ cho ngươi biết tay" — nên chắc chắn Giải Tịch Triều chỉ là một bình hoa rỗng ruột.
Đùa gì chứ, một người nổi lên nhờ may mắn thì có thể có bản lĩnh thật sao?
Nhưng mà hôm đó khi Giải Tịch Triều trở về, lại chủ động hỏi hắn một câu:
" Cậu nói trên sân khấu sẽ thấy rõ," anh bình thản nói, “Ý cụ thể là gì?”
Nghê Hâm: “……”
Hắn bực tức đáp: “Dĩ nhiên là muốn thắng cậu rồi!”
Giải Tịch Triều suy nghĩ một chút rồi hỏi lại: “Ý cậu là xét cấp bậc?”
Nghê Hâm: ?
Ngay khoảnh khắc đó, hắn bỗng ý thức được Giải Tịch Triều nghiêm túc.
Cảm giác ấy khiến hắn hoảng loạn chớp mắt, thậm chí có chút muốn rút lui.
Nhưng rất nhanh, Nghê Hâm tự trấn an lại: " Đúng vậy .”
“Thế cược không?”
Lần này, Giải Tịch Triều không để hắn đắn đo lâu, thản nhiên nói:
“ Cậu thua thì dọn ra ngoài, tôi thua thì tôi dọn, thế nào?”
Đổi ký túc xá.
Chuyện này vốn không ảnh hưởng tới toàn cục, nhưng vấn đề là — lúc Giải Tịch Triều nói ra điều đó, tất cả mọi người trong ký túc xá đều có mặt.
Bốn cặp mắt còn lại đồng loạt nhìn về phía Nghê Hâm, ánh mắt nói lên tất cả: nếu thua mà phải xám xịt dọn đồ đi, thì đúng là mất hết thể diện.
Nhưng lời đã nói ra rồi……
Nghê Hâm nghiến răng ken két: “Được!”
Thế là, vụ cá cược này treo lơ lửng trong lòng hắn như một quả bom hẹn giờ.
Những ngày sau đó, Nghê Hâm đứng ngồi không yên, luôn cảm thấy Giải Tịch Triều đang âm thầm bày mưu hạ bộ mình.
Hắn lén tìm Quý Ngạn hỏi:
“ Cậu với Giải Tịch Triều quan hệ tốt như vậy, hắn dạo này bận cái gì vậy?”
Quý Ngạn cười híp mắt: “Anh tôi á? Anh tôi đang luyện tập đấy.”
Vô nghĩa!
Hỏi là hỏi luyện cái gì cơ mà!
Quý Ngạn nói: “Cái này thì không thể tiết lộ, tôi phải thay ca ca bảo mật chứ.”
Còn bổ sung một câu: “Nghê Hâm, cậu không phải sợ rồi chứ?”
Một câu trúng tim đen, Nghê Hâm nghẹn đỏ cả mặt.
Giận thì giận, nhưng hắn cũng không dám hạ thấp bản thân mà đi theo dõi Giải Tịch Triều, thế là từng ngày cứ thế trôi qua, chớp mắt đã tới ngày đầu xét cấp bậc.
—
《Siêu Cấp Tân Tú》: Chọn ra thần tượng xuất sắc nhất trong lòng bạn.
Dòng slogan nghe chẳng có gì mới mẻ, nhưng chương trình lại bùng nổ trên mạng từ khi chưa phát sóng. Cũng phải thôi, may mắn có những thực tập sinh trời cho nhan sắc lẫn tài năng.
Ngày thu hình, Giải Tịch Triều như thường lệ đi phòng hóa trang cùng Quý Ngạn.
Một trăm thí sinh, hóa trang đương nhiên cũng phải xếp hàng.
Dù Quý Ngạn vốn đã quen mặt trên màn ảnh, nhưng vẫn hơi hồi hộp. Cậu vừa nói chuyện phiếm với các thực tập sinh cùng công ty, vừa quay đầu lại, liền thấy Giải Tịch Triều đang ngủ gật trên sofa.
"Đây chính là Giải Tịch Triều — người từng ngoài ý muốn thành hot boy mạng đó," đồng nghiệp cậu nói, “Thật thần kỳ, ngừng luyện tập gần nửa tháng, hầu như chẳng gặp mặt lần nào.”
"Mà nhan sắc cũng…" Một người khác nhận xét, “Quả thật là đẹp quá mức.”
Quý Ngạn kiêu ngạo gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Cậu còn giải thích: “Triều ca thể trạng không tốt lắm.”
“Một câu ca, hai câu ca, Ngạn Ngạn à, cậu đúng là tay còn hướng ra ngoài đấy.”
Một đàn anh cùng công ty trêu ghẹo: “Không phải vì thế mà bị đuổi sang ký túc xá khác sao?”
“Bất quá, cậu ta mới hồi phục thôi, liệu chịu nổi việc luyện tập rồi thu hình không?”
“Chắc tới để lượn mặt thôi.”
Mấy lời này vừa ra, tất cả đều vỡ lẽ.
Dù lúc đầu, có chút dè chừng nhan sắc uy hiếp của Giải Tịch Triều, nhưng những lời này vừa vang lên, tâm phòng bị cũng dần tan biến.
Đám người mau chóng chuyển sang đề tài khác, chỉ có Ngải Thanh Nguyên lãnh đạm liếc nhìn sofa.
" Cậu ta cùng ký túc xá với mọi người à?" Ngải Thanh Nguyên hỏi.
Hắn hiếm hoi chủ động mở miệng khiến Nghê Hâm mừng rỡ: “Đúng vậy.”
“Hâm ca còn cá cược với cậu ta ấy, ơ cậu túm tôi làm gì?”
Nghê Hâm sắc mặt cứng đờ, nhưng đã bị Ngải Thanh Nguyên nghe thấy.
Ngải Thanh Nguyên đầy hứng thú: “Cá cược gì vậy?”
Nghê Hâm đành kể ra đầu đuôi, giải thích: “Tôi chỉ không ưa cái thái độ lười nhác, coi trời bằng vung của cậu ta thôi.”
Lời vừa dứt, cả phòng liền yên lặng một nhịp.
Nói thì nói vậy, nhưng nếu so về độ "không coi ai ra gì" và "lười nhác"… thì trước mặt vị này…
Ách……
Có điều, Ngải Thanh Nguyên hoàn toàn không tự giác.
Hắn hờ hững đánh giá:
“ Cậu cũng may đó, sơ bình xét không phải tiết mục chấm điểm bằng mặt mũi.”
Nói xong, hắn nhấc chân bỏ đi, để lại cả đám người hai mặt nhìn nhau.
"Có ý gì vậy?" Ai đó hỏi nhỏ.
"Bộ như đang chê Hâm ca ấy…" Một người khác dè dặt nói.
Nghê Hâm: “……”
"Biến biến biến biến biến!" Hắn xấu hổ đến cực độ, đẩy sạch đám người ra, “Câm miệng hết đi, đi hóa trang hết cho tôi!”
—
Giải Tịch Triều đương nhiên không biết, lúc anh đang ngủ, cả phòng hóa trang đã dậy sóng bao nhiêu chuyện.
Giấc ngủ này thật sự rất ngon. Chủ yếu là vì xếp hàng hóa trang quá lâu, không ai làm phiền, cho anh ngủ thỏa thích.
Tỉnh dậy, Quý Ngạn vừa hay tới gọi: “Còn hai người nữa là tới lượt rồi.”
Giải Tịch Triều đi rửa mặt.
Đã lâu rồi anh không thức đêm để khôi phục thể trạng, đêm nay rất có thể sẽ là trận thức trắng đầu tiên — vì theo kinh nghiệm của anh, chương trình ghi hình luôn kéo rất dài.
Cũng may ngủ được một giấc, anh cảm thấy trạng thái của mình không tồi.
Chuyên viên trang điểm là một cô gái tóc ngắn rất tháo vát, đã quá quen mặt với anh, chủ yếu là vì khuôn mặt anh trang điểm cực kỳ nhẹ nhàng, rất dễ xử lý.
Cô nàng chuyên viên trang điểm vừa xoay cây cọ vừa hỏi:
“Muốn tạo cảm giác trang điểm kiểu gì?”
"Vậy còn có thể chọn sao?" Giải Tịch Triều khẽ cười.
"Các tuyển thủ khác thì không được, nhưng cậu thì có." Cô gái đáp thẳng thắn, “Dù sao thì tôi cũng là một con dân mê nhan sắc mà.”
Giải Tịch Triều nghĩ ngợi một chút:
“Vậy làm cho nhẹ nhàng, trong trẻo một chút đi.”
Cô gái cúi đầu nhìn, phát hiện hôm nay Giải Tịch Triều hiếm hoi không diện phong cách "lão cán bộ" quen thuộc, mà thay vào đó là một chiếc hoodie màu trắng ngà.
Trên chiếc hoodie, những nét vẽ nguệch ngoạc mô phỏng bằng bút sáp màu loang lổ, rực rỡ. Phía dưới là một chiếc quần jeans hơi rách, kiểu dáng "mẹ thấy là muốn đánh".
Nói cũng kỳ lạ, thật ra xét theo tuổi thực tế thì Giải Tịch Triều cũng chỉ... ừm, hơi khó tính một chút. Khi hôn mê, cậu mới 18 tuổi, tính ra giờ tỉnh lại cũng chỉ mới 22.
Thế nhưng không hiểu sao, cô gái luôn cảm thấy cậu trầm ổn, điềm tĩnh hơn bất kỳ ai ở đây.
Chẳng lẽ hôn mê cũng là một kiểu tu luyện à?
Cô lẩm bẩm trong lòng.
Dù lẩm bẩm thế, nhưng động tác trên tay cô vẫn nhanh gọn. Chỉ trong chốc lát, Giải Tịch Triều đã mở mắt.
Bên cạnh, Quý Ngạn nín thở chờ đợi.
Trong gương phản chiếu hình ảnh nam sinh với đôi mắt trong veo, dịu dàng. Hàng lông mày được vẽ phác họa bằng những nét mảnh bằng chì kẻ mắt và bút vẽ lông mày, chỉ bằng vài nét đơn giản, không quá cầu kỳ, lại càng làm nổi bật gương mặt thuần khiết, tự nhiên như trời sinh.
Môi anh vốn luôn nhợt nhạt, giờ vì được điểm thêm sắc son nhàn nhạt mà trở nên tươi tắn, khiến toàn bộ gương mặt như bừng sáng sinh khí.
Mà điểm nhấn khiến gương mặt trở nên sống động nhất — chính là đuôi mắt trái, được đính lấp lánh những hạt kim cương vụn to nhỏ không đều.
Những viên kim cương vụn lấp lánh ấy, khi nhìn gần thì phản chiếu ánh sáng cùng đôi mắt trong trẻo, còn khi nhìn từ xa lại như những vệt sáng đầy màu sắc, như điểm xuyết những vì sao rực rỡ, thật sự…
"Quá đẹp !" Quý Ngạn cảm thán, “Ca, lần trang điểm này của anh đẹp quá mức luôn rồi đó!”
Giải Tịch Triều im lặng, không biết phải nói gì.
Anh đứng dậy, chuyên viên trang điểm mỉm cười cổ vũ:
“Cố lên nhé!”
Anh cũng nhẹ nhàng đáp lại:
“Cảm ơn.”
Rồi cùng Quý Ngạn sóng bước ra khỏi phòng hóa trang.
"Ca, tới đây, ký tên lên bảng đã." Quý Ngạn nhiệt tình dẫn anh lại.
Trước khi bước vào trường quay, tất cả thực tập sinh đều phải ký tên lên bảng tên — nơi này sau này sẽ trở thành địa điểm gợi lại biết bao hoài niệm cho các cô gái theo đuổi thần tượng cũng như tất cả thực tập sinh từng đồng cam cộng khổ.
Nhưng giờ phút này, bảng tên chỉ đơn giản là đánh dấu một khởi đầu mới.
Quý Ngạn đã ký xong từ trước, cười hì hì đưa cho Giải Tịch Triều một cây bút lông đen.
Khi đầu bút chạm lên bảng, Giải Tịch Triều hơi sững người.
Ngòi bút khẽ lượn vòng, như muốn viết một con số ngắn gọn quen thuộc.
Thế nhưng chỉ nửa giây sau, anh đã hồi thần lại.
Anh bất đắc dĩ khẽ cười, đầu bút ngừng lại.
Nửa phút trôi qua, không khí quanh bảng ký tên cũng trở lại yên tĩnh.
Ánh mặt trời chính ngọ rọi xuống, tươi sáng rực rỡ.
Ở một góc của bảng tên, ba chữ lớn "Giải Tịch Triều" mạnh mẽ phóng khoáng, uốn lượn như rồng bay phượng múa, vẽ nên một nét ký ức rực rỡ đầu tiên của ngày hôm ấy.