Từ tuyển tú bắt đầu trở thành đỉnh lưu thiên vương

Chương 13

Tác giả: Tạ Thương Lãng

Edit : Kalle

Giải Tịch Triều nghĩ ngợi, liệu có phải mình vừa rồi hơi quá tay.

Nhưng thật ra, đây đã là dáng vẻ dịu dàng nhất của anh rồi.

Khi còn ở hệ thống pháo hôi, Giải Tịch Triều cũng từng làm tiền bối hoặc đạo sư. Có điều khi đó, vì hạn chế nhân thiết, mỗi lần anh dạy người khác chỉ cần nói hai câu là nổi bão, ngoài mặt thì giả vờ hòa nhã, sau lưng lại ngấm ngầm chèn ép người ta, kiểu tiếu lý tàng đao ( trong nụ ười giấu dao) diễn hoài không dứt.

Nói chung, chưa từng làm người tử tế.

May mà, ngay khi anh còn đang tự hỏi có nên sửa lại thái độ hay không, Phó Văn Trạch đã mở miệng:

“Ừ.”

So với ánh mắt đầy áp lực ban nãy, chữ "ừ" này tuy ngắn ngủi nhưng ngữ điệu lại cực kỳ bình thản.

Giải Tịch Triều: “...”

Anh cuối cùng cũng thở phào, ánh mắt khẽ chuyển hướng.

Chỗ nào ánh mắt anh quét qua, mọi người đều vô cùng ăn ý mà cúi gằm mặt xuống.

Cảm giác cứ như hồi đi học, lúc thầy cô điểm danh mà tụi học sinh thi nhau né tránh.

Giải Tịch Triều vừa an tâm được chút, kết quả vẫn không thể buông lỏng.

Anh day day huyệt thái dương, mơ hồ không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Chỉ là…

Trong căn phòng học 113 không lớn này, rốt cuộc là vì sao lại tụ tập hơn mười mấy người?

Mà ai nấy đều gọi anh là "thầy" cơ chứ.



Chuyện phải kể từ buổi trưa trước lúc ăn cơm, Giải Tịch Triều có hẹn với mấy cậu nhóc rằng tối 7 giờ sẽ dạy thêm.

Trong lúc ăn trưa, phòng tập còn có thêm Quý Ngạn nhập hội.

Giải Tịch Triều không ngờ rằng, tối đó sau khi cùng Phó Văn Trạch tập nóng người xong, cậu ta lại nghiêm túc thực hiện lời hứa ban trưa:

“Cậu nhảy một chút, tôi giúp cậu chỉnh sửa chi tiết nhé.”

Kết quả, khi mấy cậu nhóc kia ríu rít hỏi:

“Triều ca, có thể cho bọn em rủ thêm vài bạn tới không?”

Giải Tịch Triều chỉ biết chết lặng tại chỗ.

Anh có cảm giác bản thân giống như bị xâu vào một xiên kẹo hồ lô, đến đâu dính đó.

Dù trong lòng còn mơ hồ, nhưng Giải Tịch Triều vẫn quyết định dạy nghiêm túc.

Một mặt là tích đức hành thiện, mặt khác, giảng dạy người khác cũng chính là một cách để anh tự hệ thống lại kiến thức, phân tích và củng cố.

Xuất thân là dân học tự nhiên, từng học toán học chuyên sâu, tư duy logic và thói quen học tập kiểu lý tính đã sớm ăn sâu vào máu anh, hơn nữa còn được anh áp dụng rộng khắp trong cuộc sống.

Cho nên khi dạy người cũng thế.

Phó Văn Trạch có nền tảng sẵn, còn Quý Ngạn thì chủ yếu tới hóng hớt, nhưng cuối cùng cả hai đều nghiêm túc theo học.

Ban đầu mấy người bạn mới tới còn nửa tin nửa ngờ, nhưng sau khi bị Giải Tịch Triều sửa đúng vài lần động tác, cuối cùng cũng tâm phục khẩu phục.

Giờ đây, cả phòng luyện tập đều coi anh như người tâm phúc.

"Kết hợp lại làm thêm một lần nữa nhé." Giải Tịch Triều nói, “Hôm nay vẫn dùng nhạc đệm, mai sau khi học xong lớp thanh nhạc thì bỏ beat đi, thử hát chay luôn.”

Trên mặt mọi người tuy méo mó vì đau khổ, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vui vẻ.

Tiến độ luyện tập ở đây đã nhanh hơn rất nhiều so với bên ngoài, mà tới giờ phút này, chẳng còn ai nghi ngờ họ có thể làm được hay không.

Những động tác, kỹ thuật dù rối rắm đến đâu, chỉ cần qua tay Giải Tịch Triều phân tích, lập tức sáng tỏ rành rành.

Dù là chi tiết vũ đạo hay thanh nhạc, anh đều kiên nhẫn chỉ ra từng lỗi một.

Bọn họ cảm giác như nhặt được bí kíp võ học thất truyền dưới đáy vực vậy. Dù quá trình tiêu hóa kiến thức có thống khổ đến đâu —— vì Giải Tịch Triều cực kỳ dịu dàng nhưng yêu cầu lại vô cùng nghiêm khắc, tiêu chuẩn động tác cực cao.

Nhưng mà…

Chỉ cần có thể đạt được điểm số đẹp trong vòng bình xét sắp tới.

Ba ngày cực khổ cũng đáng giá thôi!

Nghĩ vậy, mọi người lại bùng cháy nhiệt tình. Ngay cả Quý Ngạn ngáp ngắn ngáp dài cũng cố gắng lấy lại tinh thần.

Tối hôm đó, đèn phòng luyện tập 113 sáng đến tận 11 giờ khuya.



Gần đây, tổ chương trình 《Siêu cấp tân tú》 phát hiện các thực tập sinh dường như có sự thay đổi không nhỏ.

Đầu tiên là biến hóa về cảm xúc.

Điều này cũng nằm trong dự đoán. Bị cách ly với bên ngoài chỉ để phục vụ hiệu quả show truyền hình, nhưng thực tế, các thực tập sinh luôn có đủ cách để biết độ nổi tiếng của bản thân. Sau khi công bố nhân khí, việc lo âu bất an cũng rất bình thường.

Nhưng còn một chuyện khác, khiến mọi người có chút khó hiểu.

"Giải Tịch Triều á?" Đạo diễn hỏi, “Nghe nói gần đây rất nhiều thực tập sinh đều thân thiết với cậu ta?”

Nghĩ một lát, ông lại nói:

“Tính cách tốt mà, nhìn cũng chẳng giống kiểu người dễ nổi giận.”

Ấn tượng của đạo diễn về Giải Tịch Triều rất sâu.

Không chỉ riêng ông, ngay từ sân khấu sơ loại với bài 《Thế giới》, cả tổ chương trình đã có không ít người ghi nhớ cái tên này cùng gương mặt ấy.

Trong giới giải trí, thiên tài không thiếu, nên cũng chẳng ai quá kinh ngạc. Nhưng Giải Tịch Triều vẫn âm thầm được nhiều người bàn tán, ai nấy đều cảm thấy anh có tướng "hồng".

Dĩ nhiên, không phải là sẽ nổi ngay trong 《Siêu cấp tân tú》.

Đa số vẫn cho rằng, tuy anh có thiên phú nhưng còn quá non nớt, mà công ty chủ quản lại chẳng có lực đẩy mạnh.

Muốn nổi tiếng, e rằng phải nhảy thêm vài vòng, lăn lộn thêm mấy năm.

Mã Hồng Bình cũng nghĩ vậy.

Ông chẳng mấy để tâm chuyện vặt vãnh của đám thực tập sinh mới, chỉ tiện miệng dặn dò:

“Quan hệ ngầm giữa tụi nhỏ thì đừng để ý nhiều, đều là mấy đứa trẻ con thôi. Thật ra chỉ cần hợp cạ là được.”

Ông hỏi thêm:

“Thịnh Hoằng bên kia cử người tới rồi à?”

"Vâng ạ." Thực tập sinh đáp.

Cô muốn giải thích thực ra bọn họ cũng không thực sự thân thiết, nhưng kinh nghiệm còn non nên bị lãnh đạo kéo theo mạch suy nghĩ:

“Đúng vậy, chị Yến bên đó có trò chuyện chút. Nói là đang bàn về suất debut.”

"Giờ còn thương lượng gì nữa." Mã Hồng Bình thở dài, “Thời buổi này không thể làm giả số liệu phiếu bầu, chỉ còn cách can thiệp cắt nối biên tập và màn hình thôi. Nhưng cắt ghép cũng phải có giới hạn, khán giả đâu phải ngốc đâu.”

Ông hỏi tiếp:

“Yến Nhi nói gì?”

Thực tập sinh nhỏ nhẹ:

“Cũng giống như thầy nói thôi ạ.”

Mã Hồng Bình nghe vậy thì hài lòng.

Dù sao cũng đã hợp tác hai mùa rồi, ăn ý vẫn còn đó.

Quay lại chuyện chính…

"Thanh Nguyên là một đứa rất khá đấy." Ông nói, “Ngoại hình sáng, khí chất ổn, lại chăm chỉ. Xuất đạo kiểu gì cũng có suất. Thịnh Hoằng chắc đang muốn push cho C vị.”

Ông cân nhắc một lát rồi bảo:

“Kỳ kiểm tra sắp tới, nếu Thanh Nguyên lấy được C sơ khảo, bên tuyên truyền lập tức mua hot search, đẩy nhiệt độ lên, cố định luôn ấn tượng. Sau đó mới dễ thao tác tiếp.”

Nhân viên thực tập vâng dạ, ghi chép lại rồi mang đi báo cáo lại với đạo diễn.



Đêm nay, cũng là đêm cuối trước kỳ kiểm tra, Giải Tịch Triều cuối cùng cũng rời khỏi phòng luyện tập.

Ba ngày liên tục tập cường độ cao, dù anh luôn tuân thủ nghiêm ngặt lịch trình sinh hoạt, vẫn khó tránh khỏi cảm giác mệt mỏi.

Nhưng sau khi vừa tiễn đám "chủ nợ" nhỏ kia về, rồi tự mình luyện tập thêm một lần cuối, hiệu quả đã đạt tới mức lý tưởng.

Tâm trạng Giải Tịch Triều rất tốt.

Có người ngang qua, ân cần hỏi:

“Triều ca, về nghỉ ngơi hả?”

Anh đáp một tiếng “Ừm.”

Đối phương hơi ngượng ngùng, lí nhí nói:

“Anh vất vả rồi.”

Hai tai đỏ ửng cả lên.

Ba ngày cuối cùng này, số thực tập sinh luyện tập trong phòng 113 đã vượt hơn hai mươi người. Đó còn chưa kể những người tới học ké rồi rời đi, phần lớn là F ban, Giải Tịch Triều thật sự không nhớ hết tên.

Nhưng cũng chẳng sao, anh vẫn thong dong ứng phó như thường, còn cười hỏi:

“Muốn ăn kẹo không?”

Đối phương nghe xong liền vui như mở cờ trong bụng, câu "Anh còn nhớ em là ai không" cũng quên luôn chưa kịp hỏi.

Hai người vừa lén ăn kẹo sữa vừa nghe được tiếng bước chân từ phòng tập bên cạnh.

"Thanh Nguyên ca vẫn còn luyện tập kìa." Thực tập sinh nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không biết hai ngày nay cậu ấy ngủ đủ tám tiếng chưa nữa.”

Giải Tịch Triều khựng lại.

"Thật ra bọn em ban đầu cũng không định phiền Triều ca đâu." Cậu bé nhỏ giọng giải thích, “Nhưng bên A ban ai nấy đều nỗ lực ghê gớm, à em không phải nói anh không chăm chỉ nha, chỉ là...”

Giải Tịch Triều bật cười:

“Ừ, anh hiểu.”

Ý là anh nhìn hơi... rảnh rỗi hơn.

"Hơn nữa Thanh Nguyên ca dạy người hung dữ lắm." Cậu nhóc líu ríu, “Ít ra với em thì vậy. Em không dám tìm cậu ấy đâu. Cứ có cảm giác ánh mắt cậu ấy như đang chửi thầm mình là rác rưởi ấy.”

Giải Tịch Triều thầm nghĩ, chắc cũng không sai…

Dù gì Ngải Thanh Nguyên cũng hay nhìn anh bằng ánh mắt đó.

Hai người ăn kẹo một lát, thực tập sinh chào:

“Vậy em đi trước đây ạ. Triều ca nghỉ ngơi nha, ngày mai khảo hạch cố lên!”

"Em cũng cố lên nhé." Giải Tịch Triều mỉm cười đáp lại, nhìn bóng dáng cậu nhóc rời đi.

Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn vào trong phòng luyện tập.

Chỉ còn một người bên trong. Ngải Thanh Nguyên đang nghiêng người uống nước khoáng.

Cậu ấy thực sự rất mệt, mắt đỏ ngầu, tay hơi run, nhưng nét mặt vẫn kiên nghị

Uống nước xong, chỉ vỏn vẹn hai phút sau, anh lại một lần nữa đứng trước gương.

Giải Tịch Triều lặng lẽ nhìn mình trong gương một hồi, rồi thu ánh mắt lại, trong lòng cũng khẽ thở dài một tiếng.

Sau đó, anh lục trong túi ra hai viên chocolate, nhẹ nhàng đặt lên chiếc ghế vốn chuyên dùng để để chìa khóa và mấy món đồ lặt vặt, rồi xoay người rời đi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play