Từ tuyển tú bắt đầu trở thành đỉnh lưu thiên vương
Chương 12
Tác giả: Tạ Thương Lãng
Edit : Kalle
Một lúc sau, Giải Tịch Triều mới tìm lại được giọng nói của mình:
“…… A.”
Anh không phải kiểu người dễ cáu lúc mới tỉnh ngủ, nhưng mỗi lần vừa thức dậy đều sẽ ngẩn ngơ một lát, nhất là lúc gặp phải chuyện hiếm hoi bất ngờ.
Phó Văn Trạch nhìn sắc mặt suy đoán tâm ý, kiên định với suy nghĩ của mình, nhẹ giọng mở miệng: “Nhảy không khó đâu.”
Giải Tịch Triều: “……”
Anh vậy mà nghe được từ trong câu này khí chất "ca ca" dạy dỗ từng bước từng bước.
Cảm giác cứ như anh trai đang nhẫn nại giáo dục đứa em nhỏ ham chơi trốn học, thành tích lẹt đẹt.
"…… Từ từ đã." Giải Tịch Triều thở dài một hơi, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, “Để tôi đi... ừm, rửa mặt cái đã.”
Anh ngừng lại một nhịp, nhìn Phó Văn Trạch vẫn thản nhiên như không, bổ sung thêm: “Sau đó đi ăn cơm, ăn xong thì tới phòng luyện tập nhé?”
Đúng lúc đó, tuy vẫn còn sớm nhưng tối nay anh có hẹn người khác. Ăn sớm rồi vào phòng tập sớm, còn tranh thủ khởi động cho nóng người.
Phó Văn Trạch lúc này mới chịu né ra.
Giải Tịch Triều thần trí mơ hồ đi vào toilet rửa mặt, rồi thay luôn bộ đồ ngủ khác, đến lúc đó mới thấy tỉnh táo hơn chút.
Khi anh đang chỉnh sửa lại quần áo, Phó Văn Trạch vẫn cúi đầu nghịch điện thoại tại chỗ, khó có khi trên mặt lộ ra chút ý cười nhàn nhạt.
Nghe thấy tiếng động, Phó Văn Trạch ngẩng đầu lên hỏi: “Xong rồi?”
"Ừm." Giải Tịch Triều gật đầu.
Anh dừng một chút rồi nói: “À... cảm ơn ý tốt của cậu. Nhưng tôi thật sự không cần chỉ đạo đâu, tôi tự làm được.”
Phó Văn Trạch rõ ràng tỏ ra không đồng tình. Trong mắt cậu, việc Giải Tịch Triều không đi học chỉ đơn giản là vì muốn trốn tránh.
Cậu nói: “Tôi còn nhảy được đó nhé? Tuy hơi kém Quản Hành và mấy người kia một chút.”
Cậu không nhắc tới Ngải Thanh Nguyên.
Đối với cuộc sống ký túc xá này, cậu luôn mặc định là chỉ có hai người bọn họ.
Giải Tịch Triều vội vàng xua tay: “Tôi không có ý đó mà!”
Anh cũng hết cách.
Anh đành nói: “…… Được rồi, vậy thì đi cùng đi.”
Hai người một trước một sau ra khỏi ký túc xá.
Trên đường tới phòng luyện tập, bọn họ tình cờ gặp mấy thực tập sinh tan lớp.
Giải Tịch Triều hỏi Phó Văn Trạch: “Chiều nay sao cậu không đi học? "
Anh cũng cân nhắc nặng nhẹ rồi. Đi học thì có thể xuất hiện trên màn hình, nhưng so với việc giữ sức khỏe, thì dĩ nhiên ưu tiên dưỡng tinh thần hơn. Nhưng Phó Văn Trạch lại không có cái rối rắm này.
Phó Văn Trạch đáp: “Không phải.”
Cậu dừng một chút, thản nhiên nói: “Tôi không thích mấy tiết học tập thể cho lắm.”
Giải Tịch Triều: …
Hiểu rồi. Tiểu thiếu gia tự kỷ.
Anh hỏi: “Không muốn lên hình à? Cậu không định debut?”
Phó Văn Trạch rất ngầu đáp: “Có sân khấu là đủ rồi, ra được hay không thì tuỳ mắt nhìn của khán giả thôi.”
Giải Tịch Triều khẽ giật khóe miệng.
Anh định khuyên vài câu, sợ người ta quá cố chấp thì thiệt thân. Không ngờ Phó Văn Trạch lại hỏi ngược: “Sao cậu cũng không đi học? Cậu cũng không muốn debut?”
Giải Tịch Triều bị hỏi đến nghẹn lời, lúng túng đáp: “Tôi muốn chứ. Chẳng qua là, à...”
"Cậu debut được đó." Phó Văn Trạch nói chắc nịch.
Giải Tịch Triều: ?
Giọng điệu Phó Văn Trạch kiên định lại thản nhiên, giống như đang nói sự thật hiển nhiên kiểu mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tây, hoàn toàn không cho phép nghi ngờ. Nếu không phải trước đó còn kiên trì cho rằng Giải Tịch Triều không biết nhảy, chắc anh đã tin thật rồi.
…… Đúng là đẹp trai có lợi thế, nói cái gì cũng nghe như chính khí lẫm liệt.
Hai người cùng nhau bước vào phòng luyện tập. Lúc này bên trong còn rất vắng, Phó Văn Trạch hỏi: “Cậu nhớ bài đến mức nào rồi? Nhảy một lần cho tôi xem? Không cần hát.”
Giải Tịch Triều gật đầu: “Được.”
Năm phút sau, Giải Tịch Triều thở hổn hển dừng lại, nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Phó Văn Trạch.
Anh ngẫm nghĩ, nhẹ giọng đề nghị: “Hay là, cậu cũng nhảy một lần cho tôi xem?”
Anh nói tiếp: “Vừa nhảy vừa hát luôn đi, tôi tiện thể dạy cậu cách điều chỉnh hơi thở.”
Dừng một chút, Giải Tịch Triều nhớ tới lúc trước Phó Văn Trạch dỗ mình như dỗ trẻ con, cũng học theo, giọng ôn hòa dỗ dành: “Tin tôi đi, không khó đâu, rất dễ học mà.”
Tám giờ tối, Phương Tinh Tinh vừa kết thúc công việc trợ lý.
Mấy ngày nay cô bận tối mắt. Làm ở xưởng nhỏ như Diệu Hân, mỗi người đều phải kiêm nhiều việc. Khoảng thời gian này Giải Tịch Triều đi quay 《Siêu Cấp Tân Tú》, Phương Tinh Tinh tạm thời không theo anh, vậy nên công ty phân cho cô mấy tiểu nghệ sĩ khác để quản.
Đứng cả ngày đã rất mệt, nhưng về tới nhà cô cũng chưa vội đi tắm mà trước tiên mở Weibo, xác nhận Giải Tịch Triều đã thông qua xác thực tài khoản rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, cô lại nhìn ảnh đại diện Weibo của Giải Tịch Triều, thất thần mất mấy phút.
Thực ra, kể từ sau buổi đánh giá sơ khảo sân khấu, cô luôn có cảm giác như đang mơ.
Không ít người đã tới hỏi thăm cô nghệ sĩ mới của Diệu Hân này là ai, cũng không thiếu người muốn lôi kéo anh. Sau khi biết nguồn gốc thì lại hỏi Giải Tịch Triều trong sơ khảo đạt cấp bậc nào, có phải bị bệnh không.
—— Đúng vậy, Diệu Hân chính là một công ty tuy nhỏ nhưng tràn ngập tình người như thế.
Ông chủ Diệu Hân là một thiếu gia nhà giàu không quá nổi tiếng, đầu tư dàn trải cả ngành giải trí lẫn game, điện ảnh... nhưng kết quả ngành nào cũng không ra gì, tiền thì cứ như nước đổ xuống sông.
Nhưng hắn có tiền, lương vẫn phát đầy đủ, mọi người cứ thế yên tâm đi làm. Bầu không khí trong công ty cũng rất nhẹ nhàng, hoà thuận vui vẻ.
Lúc trước ký hợp đồng với Giải Tịch Triều, thật ra công ty chỉ nhìn trúng nhan sắc của cậu.
Giải Tịch Triều có ngoại hình cực kỳ xuất sắc, xương cốt cũng đẹp, đi làm người mẫu hay diễn viên đều được.
Nhưng Giải Tịch Triều lại muốn thi tuyển tú. Công ty tuy có hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn tôn trọng quyết định của anh.
Ai mà ngờ, Giải Tịch Triều vậy mà lại có thể tranh được suất debut.
Phương Tinh Tinh còn nhớ rõ cuộc đối thoại khi ấy với sếp:
"Kỳ thật Tịch Triều cầm A rồi." Phương Tinh Tinh dửng dưng nói.
"Ồ, cầm A à. Cấp bậc thì cũng không quan trọng, tôi cũng đâu có debut, lên hình được một giây là kiếm lời một…" Sếp đột nhiên trợn tròn mắt, “Cầm A á?!”
Phương Tinh Tinh bổ sung: “Cậu ấy còn tự sáng tác luôn bài hát biểu diễn.”
Sếp lập tức nghiêm túc hẳn.
Đêm đó, Diệu Hân - nơi hiếm khi làm thêm giờ - vậy mà mở hẳn một cuộc họp khẩn cấp, ngồi nghiên cứu video do tổ chương trình gửi tới, ai nấy mặt mày đều nghiêm trọng.
Chỉ có ông chủ là vô tâm vô phổi, cười hì hì nói: “Ca khúc này nghe hay thật đấy. Diệu Hân nhà mình cũng có Tử Vi Tinh rồi!”
Có Tử Vi Tinh thật, nhưng không tranh nổi suất debut cũng là thật. Sếp đúng kiểu ngốc tử, giữa giới giải trí nhuốm màu thực dụng này lại cứ tự nhiên sạch sẽ như mới giặt.
Vậy nên, cuộc họp kết luận: Tất cả đều phải dựa vào chính Giải Tịch Triều thôi. :))))
Dĩ nhiên, việc cơ bản vẫn phải làm cho nghệ sĩ.
Hai ngày nay, ngoài việc quản lý mấy tiểu nghệ sĩ khác, Phương Tinh Tinh còn bận rộn trao đổi với tổ tiết mục. Đầu tiên là nhấn mạnh tình trạng sức khỏe của Giải Tịch Triều, sau đó là làm việc với bộ phận quan hệ xã hội và truyền thông —— thực ra chỉ có đúng một người.
Tối nay là ngày công bố tuyển thủ của 《Siêu Cấp Tân Tú》, phía trước còn xảy ra chút trục trặc với Weibo xác thực của Giải Tịch Triều, may mà kịp thời xử lý xong.
Nhìn đồng hồ đã gần 8 giờ, Phương Tinh Tinh lấy lại tinh thần, click vào Weibo chính thức của 《Siêu Cấp Tân Tú》, nhấn theo dõi, rồi xem bài đăng mới nhất.
【Tìm kiếm "ngôi sao siêu cấp" trong lòng bạn.】[Liên kết trang web]
Mùa mới, chúng tôi chính thức bắt đầu.
Chỉ vài dòng chữ đơn giản mà khí thế ngút trời, mang theo khí chất của một chương trình đình đám.
Bình luận phía dưới cũng cực kỳ nhiệt tình:
“Ngao ngao cuối cùng cũng tới! Thức ăn tinh thần của tui đây rồi!”
“Đoàn debut mùa trước mới vừa phá kỷ lục đó nha, hát hay thật sự, mùa này mong đợi quá trời!”
“Ngải Thanh Nguyên Ngải Thanh Nguyên! Thanh Nguyên ca ca em yêu anh! A a a, làm ơn C vị debut đi!”
……
Ngoài mấy bình luận sôi nổi ban đầu ra, kéo xuống dưới là fans của các thí sinh đang đẩy nhiệt độ. Trong đó nổi bật nhất chính là Ngải Thanh Nguyên.
Phương Tinh Tinh cũng biết đến Ngải Thanh Nguyên, nhưng cô chẳng mấy quan tâm nghệ sĩ khác, chỉ một lòng lo cho nhà mình. Chỉ tiếc, lướt một vòng bình luận mà chẳng mấy ai nhắc đến nhà mình, dù đã dự liệu trước, lòng vẫn hơi hụt hẫng.
Không sao. Cô tự an ủi mình, chờ tiết mục phát sóng rồi sẽ có fan thôi.
Nhà mình Tịch Triều vừa đẹp vừa hát hay, nhất định sẽ có rất nhiều, rất nhiều fan!
Nghĩ vậy, cô rời khỏi mục bình luận, click vào bài đăng chính thức của Giải Tịch Triều.
Khiến Phương Tinh Tinh bất ngờ là, bài đăng cá nhân của Giải Tịch Triều cũng có hơn một trăm bình luận.
“Ai da trời ơi, tiểu ca ca đẹp trai quá, có ai phổ cập thêm info không?”
“Tôi biết anh ấy nè, người thành phố A đó, từng lên tin tức rồi, nói là trước từng gặp tai nạn xe, giờ tỉnh lại tham gia tuyển tú luôn, còn có mộng ước ca hát nhảy múa.”
“Chắc muốn tranh thủ sóng nhiệt độ, làm võng hồng nhỉ?”
“Mặt đẹp thật đó, còn mang nét cổ điển nữa, chỉ tiếc tôi không thích loại mỹ nhân vô dụng, thôi ngó qua thôi.”
“Bị thương nặng vậy, thân thể yếu, không biết có chịu nổi lịch trình luyện tập ác mộng của tuyển tú không.”
“ tiểu ca ca xinh đẹp , mau đi theo Phó ca nhà tụi tui đi! Phó ca vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, còn tặng kèm dịch vụ dạy rap và dance luôn nè!”
……
Tối 8h45, phòng luyện tập 113 của 《Siêu Cấp Tân Tú》.
Bốn bề yên tĩnh, vô số ánh mắt dõi theo về một góc phòng. Nơi ấy, Phó Văn Trạch mặt mày cứng đờ, nhìn Giải Tịch Triều đang từ từ đi về phía mình.
Ánh mắt chạm nhau, sắc mặt Phó Văn Trạch càng thêm ngượng ngập, thậm chí lần đầu tiên trong đời nảy sinh xúc động muốn chạy trốn.
Chưa kịp hành động, "con quỷ trước mặt" —— Giải Tịch Triều đã mở miệng:
“Tay, không được duỗi thẳng. Phải giữ góc 90°.”
“Tuy chỉ khác nhau chút xíu thôi, nhưng cảm giác mang lại cho người nhìn sẽ hoàn toàn khác, cho nên phải chỉnh lại cho tốt.”
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, suy nghĩ một chút: “Ừm…… Vẫn còn thời gian.”
"Cho nên, ca à." Giải Tịch Triều dịu dàng nói, “Quay trở về tư thế bắt đầu, làm lại một lần nữa đi.”