Từ tuyển tú bắt đầu trở thành đỉnh lưu thiên vương
Chương 14
Tác giả: Tạ Thương Lãng
Edit : Kalle
Giữa trưa hôm sau, đúng 12 giờ, địa điểm quen thuộc, gương mặt quen thuộc, tổ chương trình quen thuộc.
Hôm nay Lam Diệp Chu và Khâu Tuyết Thụy cũng có mặt, mấy vị cố vấn chỉ cần đứng đó thôi cũng như ánh sáng chói lòa, nam thanh nữ tú trẻ trung tỏa sáng, cộng thêm đám thực tập sinh vừa mệt mỏi vừa hăng hái luyện tập, khung cảnh lúc này đúng là náo nhiệt không sao tả xiết.
Trong đám đó, trạng thái tốt nhất phải kể đến Giải Tịch Triều.
Tối qua anh đã đi ngủ lúc 10 rưỡi, nhờ tất cả mọi người đều ôm gối ngủ luôn ở phòng tập nên chất lượng giấc ngủ cũng đột nhiên thăng hạng. Lúc này—
Theo lời Quý Ngạn nói thì, da dẻ Giải Tịch Triều như phát sáng, trắng mịn đến mức chỉ muốn véo một cái xem có nước bật ra không.
Nói ra câu đó, giọng điệu Quý Ngạn tràn đầy ghen tị, còn Giải Tịch Triều thì cười cười chẳng để bụng.
Có điều anh cũng không ngờ, còn một người nữa, cũng lén lút ngắm anh vài lần.
Người đó chính là Ngải Thanh Nguyên.
Chuyện hôm qua Giải Tịch Triều đưa chocolate hoàn toàn chỉ là một hành động quan tâm rất đỗi bình thường giữa tiền bối và hậu bối vì thấy mọi người cố gắng luyện tập. Mãi sau này anh mới sực nhớ ra, giờ này cả ký túc xá chỉ có mình anh là có thể công khai sở hữu đồ ăn vặt, thế thì đúng thật là... chẳng khác nào tên thật của hệ thống tặng quà.
Giải Tịch Triều khẽ ho một tiếng, quyết định triệt để thực hành triết lý: “Chỉ cần mình không ngại, mất mặt chính là chuyện của người khác.”
Còn Ngải Thanh Nguyên thì càng không biết xấu hổ.
Ánh mắt cậu ta nhìn Giải Tịch Triều cứ như đang nhìn thấy sinh vật ngoài hành tinh, nhưng rồi cuối cùng cũng dời mắt đi.
Tối qua cậu ta ngủ không ngon, bây giờ đầu còn đau âm ỉ.
Quản Hành đứng cạnh cậu ta, cũng ngẩng đầu liếc nhìn Giải Tịch Triều một cái, sau đó khi ánh mắt giao nhau thì mỉm cười thân thiện.
Mấy người này đều là A-ban, ánh mắt trao đổi qua lại như vậy, bị đám thực tập sinh khác tự động giải mã thành dòng ngầm đang chuyển động dưới mặt nước, chẳng ai đoán ra rằng nguyên nhân chỉ là... mấy viên chocolate xuất phát từ phút giây xúc động.
Rất nhanh sau đó, thiết bị đã được chuẩn bị xong, Đậu Dục nhìn quanh một vòng, giọng nói vang lên trong không gian:
“Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, mọi người có thấy vậy không?”
Phía dưới, mọi người cười gượng một tiếng, “ha ha.”
"Những ngày này mọi người đều rất vất vả, tôi và thầy Lý cũng đều ghi nhận trong lòng." Đậu Dục nói tiếp, “Bây giờ chính là lúc gặt hái thành quả rồi, không dài dòng nữa, chúng ta bắt đầu điểm danh theo danh sách nhé?”
Dưới sân, ai nấy đồng thanh đáp lời.
Đậu Dục cầm danh sách lên, đọc mấy cái tên đầu tiên, nhóm thực tập sinh đầu bước ra khỏi hàng, sắc mặt đều đầy vẻ căng thẳng.
Danh sách là do tổ tiết mục đưa xuống.
Dĩ nhiên, bên trong cũng có sự sắp xếp tinh tế. Mỗi nhóm 5 người, tổng cộng 20 nhóm, thứ tự truyền file ghi hình sau này có thể cắt ghép biên tập lại cho phù hợp.
Vậy nên việc xếp nhóm chủ yếu vẫn là dựa vào các thành viên cùng tổ.
Quý Ngạn bị xếp vào tổ đầu tiên, khi Giải Tịch Triều nhìn thấy tên cậu bị gọi lên, sắc mặt khẽ méo đi một giây, nhưng rất nhanh cậu đã điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn bộ dạng như kiểu quyết tâm "chết sớm siêu sinh sớm".
Mà thực tế…
Kết quả của cậu cũng không tệ.
Tổ tiết mục dù sao cũng còn chút lương tâm, phần họ giao xuống chỉ là nhạc đệm có giọng nền. Khi tiếng nhạc vang lên, Quý Ngạn loay hoay vụng về một giây, nhưng cuối cùng cũng kịp bắt nhịp.
Chuyện này khiến toàn bộ tổ tiết mục cũng phải kinh ngạc.
"Quý Ngạn thực tập sinh tiến bộ nhanh thật đấy." Khâu Tuyết Thụy ngạc nhiên nói.
"Đúng vậy." Lý Lâm cũng gật đầu.
Cô là giáo viên dạy nhảy, mà nhảy thì đúng là thứ dễ thấy nhất ai tiến bộ hay không. Lúc ở sân khấu sơ khảo , Quý Ngạn thậm chí không thể gọi là biết nhảy, chỉ như người mới học cách điều khiển tay chân bị ép lên sân khấu.
So với phản ứng trên sân khấu, phản ứng dưới sân còn chân thật hơn nhiều.
“Trời ơi đây thật sự là Quý Ngạn hả, suýt nữa tôi không nhận ra luôn đó!”
“Quý Ngạn, cậu trộm luyện tập sau lưng tụi tôi đúng không hả!”
“Ăn tiên đan rồi hay là học trộm tuyệt học võ công vậy???”
Câu cuối cùng gần như chạm sát chân tướng, trong F-ban không ít người lén liếc nhìn về phía bóng dáng kia.
Giải Tịch Triều vẫn ngây ngô không hề hay biết.
Anh đúng chuẩn hình mẫu "ông bố tự hào", lúc Quý Ngạn kết thúc bài kiểm tra còn đứng lên vỗ tay nhiệt liệt, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng.
Đối phương vừa xuống sân khấu đã nhảy phắt tới ôm chầm lấy anh: “Triều ca a a a em yêu anh muốn chết luôn á!”
Giải Tịch Triều từ tận đáy lòng cười nói: “Phát huy rất tốt đấy.”
So với cái người bên cạnh vừa nhảy vừa hóa thành khỉ kia thì tốt hơn nhiều.
Sau đó anh mới nhận ra, nhảy thành khỉ đó chính là Nghê Hâm.
... Ặc.
Thề không phải cố ý đâu.
Cuối cùng, kết quả phân cấp cũng công bố: Quý Ngạn từ C nhảy lên B, còn Nghê Hâm thì từ B tụt thẳng xuống C.
Cả trường quay lập tức im bặt.
Nghê Hâm là ai?
Là thực tập sinh nhà Thịnh Hoằng, đồng đội của Ngải Thanh Nguyên. Trong sân khấu sơ khảo, toàn đội Thịnh Hoằng khí thế bừng bừng, dù Nghê Hâm không chói mắt như Ngải Thanh Nguyên hay Quản Hành, nhưng ít nhất cũng để lại ấn tượng tổng hợp thực lực không tệ.
Ngược lại hoàn toàn chính là Quý Ngạn.
Mọi người ở đây ít nhiều đều từng nghe nói qua về mối ân oán ký túc xá giữa Nghê Hâm và Giải Tịch Triều.
Dáng vẻ Giải Tịch Triều nhìn thì ôn hòa dễ gần, nhưng thật ra lúc xử lý Nghê Hâm chẳng nể nang chút nào. Nghê Hâm từ trước đến giờ thích kéo bè kéo cánh, không thiếu người từng muốn lấy lòng cậu ta mà đi gây phiền phức cho Giải Tịch Triều, kết quả đều bị Giải Tịch Triều cho "về vườn".
Mà ai cũng biết, trong ký túc xá, người duy nhất Giải Tịch Triều thân thiết chính là Quý Ngạn.
Vậy nên kết quả lần này vừa ra, cộng thêm quan hệ vi diệu giữa mấy người, bầu không khí liền…
Ngải Thanh Nguyên lại thua thêm một lần.
Vì sao là "lại"? Bởi vì theo nhận thức chung, ở sân khấu sơ khảo, Ngải Thanh Nguyên từng bị Giải Tịch Triều đè ép một lần.
Dù Ngải Thanh Nguyên vốn phát huy rất tốt, nhưng Giải Tịch Triều khi đó lại thực sự gây bất ngờ.
Quý Ngạn ôm chặt lấy Giải Tịch Triều một cái chắc nịch, rồi mới nhận ra trước mặt bao nhiêu camera, vội vàng xấu hổ buông ra. Giải Tịch Triều vỗ vỗ vai cậu coi như cổ vũ, bên tai nghe thấy tiếng đối thoại giữa Ngải Thanh Nguyên và Nghê Hâm.
Trong Thịnh Hoằng, tuy Quản Hành lớn tuổi nhất, nhưng đội trưởng và người được tin tưởng nhất đều là Ngải Thanh Nguyên.
Nghê Hâm thấp giọng nói: “Xin lỗi đội trưởng, tôi làm mất mặt Thịnh Hoằng rồi.”
Ngải Thanh Nguyên thản nhiên đáp: “Biết thế là được.”
Giải Tịch Triều: “...”
Mặt Nghê Hâm đỏ bừng rồi lại tái nhợt, cúi đầu lặng lẽ rời đi. Quản Hành thấy vậy, thở dài một tiếng, lặng lẽ né khỏi ống kính mà đi an ủi.
Lúc này đội hình cũng tản ra kha khá, Quý Ngạn liền tranh thủ ngồi xuống bên cạnh Giải Tịch Triều, ghé tai thì thầm:
“Ngải thiếu gia kia bày ra cái bộ dạng 'không ai có thể đụng đến tôi' ấy, nhìn mà thiếu đòn ghê luôn á.”
Giải Tịch Triều đáp:
“Hay là giao trọng trách đánh người cho cậu nhé?”
Quý Ngạn: “...”
"Ca, anh cũng thiếu đòn lắm." Cậu ta phồng má nói.
Cứ thế vừa ghi hình vừa cười đùa, bất giác thời gian đã trôi qua hơn một nửa.
Nói thật thì tổ đạo diễn chia tổ cũng khá có tâm, chán ngắt và thú vị đan xen, thực lực mạnh yếu có phối hợp, xem ra sau này phát sóng sẽ có kha khá điểm nóng.
Nhưng mà, dù điểm nóng nhiều đến đâu, nghe đi nghe lại một bài hát cả chục lần thì ai mà chẳng tê rần hết cả người. Khi gọi đến tên Ngải Thanh Nguyên, phần lớn mọi người đã ngáp ngắn ngáp dài gần ngủ gật rồi.
Gần như ngay khoảnh khắc Đậu Dục gọi tên, phản ứng đầu tiên của mọi người là:
Cuối cùng cũng tới rồi!
Chẳng ngoài dự đoán, lần này chính là khảo sát C vị. Trong đám họ, Ngải Thanh Nguyên là thực tập sinh xuất sắc nhất.
Nhưng, chưa kịp phấn khích, giọng Đậu Dục lại vang lên:
“Người cuối cùng của tổ này, Giải Tịch Triều.”
Trong khoảnh khắc mọi âm thanh đều im bặt, Giải Tịch Triều dừng một chút, rồi cùng Ngải Thanh Nguyên đồng loạt đứng lên.
... Tổ tiết mục lại xếp Ngải Thanh Nguyên và Giải Tịch Triều chung một tổ!
Khoảnh khắc nhận ra điều này, gần như tất cả mọi người đều lập tức tỉnh táo hẳn.
Họ trao đổi ánh mắt, thật ra cũng chẳng rõ mình đang phấn khích vì cái gì, chỉ biết tổ này... chắc chắn là cao trào của cả đêm nay rồi.
Khi Ngải Thanh Nguyên đi đến chỗ mình, Giải Tịch Triều còn đang đứng kế bên uống nước.
Tên hai người sát nhau, lúc nhảy cũng đứng gần nhau. Ngải Thanh Nguyên nghiêng mắt là có thể thấy đôi tay trắng mảnh, các khớp ngón tay rõ ràng của Giải Tịch Triều.
Cậu ta thấy hơi bực.
Bực vì sự sắp xếp đầy dụng ý của tổ tiết mục.
Đem cậu và Giải Tịch Triều chung tổ, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết mục đích là gì: Giải Tịch Triều tự ngồi C vị, giờ hai người đứng cạnh nhau, chỉ cần cậu thắng Giải Tịch Triều, sẽ càng làm nổi bật chuyện Giải Tịch Triều "không biết lượng sức".
Cậu ta vốn không thích Giải Tịch Triều, cảm thấy anh chỉ biết chụp giật ăn may vì hiệu ứng trước mắt. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta muốn giẫm đạp người khác để leo lên.
Dĩ nhiên, trong đó còn có nguyên nhân... hai viên chocolate kia nữa.
Đúng lúc cậu ta đang suy nghĩ, Giải Tịch Triều đã uống xong nước, thong thả bước tới đứng bên cạnh, tự nhiên hỏi:
“Chocolate hôm qua ăn ngon không?”
Ngải Thanh Nguyên: “...”
"Ngại quá, tôi chưa ăn." Cậu ta ngượng ngùng trả lời.
Thực ra ăn rồi. Bao bì còn đang nằm gọn trong thùng rác.
Giải Tịch Triều cười nói:
“Không sao, khi nào có thời gian thì nếm thử đi, loại đó ăn khá ổn đấy.”
Giọng điệu cực kỳ thân thiết.
Ngải Thanh Nguyên nhịn không nổi hỏi:
“Cậu không thấy hồi hộp à?”
Đến nước này mà còn thảnh thơi hỏi chuyện chocolate?
Giải Tịch Triều ngơ ngác: “Hả?”
Dáng vẻ của anh thoạt nhìn thực sự vô cùng ngơ ngác, trong sự ngơ ngác ấy còn phảng phất nét ngây thơ và vô tội.
Ngải Thanh Nguyên tính tình vốn chẳng tốt đẹp gì, vừa nhìn thấy liền cảm giác như huyết áp tăng vọt lên tận trời. Cậu ta bất chợt cắn chặt môi, hít sâu một hơi, cố nén cơn giận sắp bùng lên trong lòng:
“…… Không có gì.”
Giải Tịch Triều lập tức im lặng quay về đứng vào vị trí của mình.
Nói thật, dáng vẻ của anh thực sự rất tốt.
Sống lưng thẳng tắp như trúc xanh, trông vào đã thấy vô cùng vững vàng.
Chỉ là không hiểu sao, trên người anh lại toát ra một thứ cảm giác rất nhàn tản, nhẹ nhàng thong dong.
Hoặc cũng có thể nói, chính là sự thành thục từng trải.
Trong lòng Ngải Thanh Nguyên bỗng nhiên dâng lên một nỗi bất an khó hiểu chỉ bởi một ý nghĩ rất thoáng qua. Nhưng rất nhanh, cậu ta đã tự mình bật cười vì cái suy nghĩ hoang đường đó.
Cậu ta đã luyện tập suốt ba ngày liền, từ hát đến nhảy, không có chỗ nào là lười biếng.
Câụ ta tới đây, vốn dĩ là để nhắm thẳng tới sơ C.
Không, Ngải Thanh Nguyên thầm sửa lại trong lòng.
Cậu ta tới là để nhắm tới từng vị trí số một, từng lần đứng đầu.
Thế giới này từ trước tới nay, chỉ có kẻ chiến thắng mới có tư cách nói chuyện.
Mấy đối thủ trong cái chương trình này đều quá yếu, yếu đến mức chẳng đáng để cậu ta đặt vào mắt, càng không xứng gọi là đối thủ.
Trong một nơi như vậy, cậu ta tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép mình có bất kỳ kết quả nào không phải đứng nhất.
Ngay cả vị trí thứ hai cũng không được.
Cậu ta nhắm mắt lại.
…… Đợi kết thúc rồi, đi mời người ta ăn một bữa cơm vậy.
Cậu ta có hơi bướng bỉnh nghĩ như thế.
Coi như trả lại món nợ nhân tình vì hai thanh chocolate và sự "sắp xếp" của tổ chương trình đi.
Sau khi quyết định xong, cậu ta cuối cùng cũng buông xuống mọi tạp niệm, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên.
Chuẩn bị sẵn sàng tư thế, động tác đầu tiên lúc bước vào ống kính, câu đầu tiên cần hát, ánh mắt cần giao lưu với màn ảnh ở khoảnh khắc nào…
Tất cả, tất cả, Ngải Thanh Nguyên đều đã khắc sâu vào tim.
Nhạc nền vừa vang lên, trong khoảnh khắc đó, cậu ta giơ tay làm động tác mở màn.
Nhưng cùng lúc ấy, gần như đồng thời, tiếng bước chân trầm ổn bỗng nhiên vang lên ngay bên tai.
Lông mi Ngải Thanh Nguyên khẽ run lên, trong tầm mắt bên khóe, cậu thiếu niên khi nãy còn đang cười nhàn nhã kia không biết từ khi nào đã thu lại nụ cười.
Thay vào đó, là sự dứt khoát lạnh lẽo như lưỡi dao rút khỏi vỏ.
Sắc bén đến thấu xương.
Giải Tịch Triều vậy mà có thể trong thời gian ngắn ngủi khôi phục lại toàn bộ biến hóa trong động tác luyện tập, thậm chí còn hoàn mỹ hơn.
Không lệch dù chỉ một nhịp.
Thậm chí……
Còn có phần, xuất sắc hơn.