Từ tuyển tú bắt đầu trở thành đỉnh lưu thiên vương

Chương 11

Tác giả: Tạ Thương Lãng

Edit : Kalle

Giải Tịch Triều cũng không nhớ nổi mình đã nhảy qua bao nhiêu bài chủ đề trong các cuộc thi tuyển tú.

Dòng chảy thời gian trong hệ thống và thế giới thực hoàn toàn khác nhau. Dù ở thế giới thực anh đã hôn mê suốt bốn năm, nhưng thời gian thực sự mà anh trải qua còn dài hơn rất nhiều.

Nếu thật sự tính hết những tháng ngày anh từng lăn lộn kia, thì e rằng đến cả Đậu Dục khi nhìn thấy anh cũng phải ngoan ngoãn gọi một tiếng "đại tiền bối".

Chủ đề khúc kiểu này, tuy có không ít người than vãn rằng khó, nhưng xét cho cùng cũng vì phải chăm lo cho tất cả thực tập sinh, nên độ khó thực sự cũng chẳng cao được tới đâu.

Dù là 《Siêu cấp Tân Tú》 – dạng tuyển tú nổi đình nổi đám đến vậy – độ khó của bài chủ đề mà Giải Tịch Triều hiện đang đối mặt, nhiều lắm cũng chỉ xấp xỉ tiêu chuẩn trung đẳng. Với trạng thái bây giờ của anh – kinh nghiệm dày dạn, kỹ năng thuần thục đến mức thấm sâu vào xương tủy – thì trình độ bài tập này còn chẳng khác gì học sinh tiểu học tập thể dục theo nhạc.

Nghỉ ngơi một lát, Giải Tịch Triều khẽ mở mắt.

Hai tiếng sau, Giải Tịch Triều đã cơ bản thành thục toàn bộ động tác, còn thuận tiện quen thêm một lượt ca từ.

Sắp đến 12 giờ đêm, anh cảm thấy cũng gần được rồi, bèn tính đi căn tin ăn tối.

Lúc đang chuẩn bị rời đi, mấy thực tập sinh bên cạnh bỗng gọi cậu lại.

“Ơ... Giải Tịch Triều?”

Giải Tịch Triều dừng chân.

Thực ra lúc nãy anh cũng đã chú ý tới mấy nam sinh này rồi.

Chắc là người cùng công ty, nhưng thật lòng mà nói thì không để lại mấy ấn tượng. Bọn họ mặc đồng phục lớp F, thần sắc hơi gượng gạo.

Lúc tuyển tú, kiểu người thế này lúc nào chả có. Công ty nhỏ, thực lực chẳng ra sao, muốn nổi cũng không nổi, chỉ có thể chạy show kiếm chút phí công bố làm mẫu số chung cho đủ đầu người.

Giải Tịch Triều hơi ngừng lại, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Giọng anh rất nhẹ nhàng, khiến nam sinh đang định mở lời cũng lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói: “Chúng tôi... vũ đạo cơ bản hơi yếu, cậu có thể giúp tụi tôi một chút không?”

Nói ra câu này, cậu ta đã lấy hết can đảm.

Chỉ còn ba ngày thôi, mấy người bọn họ ở đây cũng chưa thân thiết với ai. Mà giáo viên thì đương nhiên không thể cầm tay chỉ từng người một được, họ cũng không muốn mất mặt thảm hại quá.

Nam sinh đó thực sự rất sợ bị từ chối, dù gì thì ai cũng là người lạ, vô duyên vô cớ ai lại có thời gian rảnh giúp mình cơ chứ. Thật ra cậu ta cũng không dám tìm Giải Tịch Triều đâu, dù gì hôm sơ sân khấu Giải Tịch Triều cũng gây chấn động không ít người. Nhưng đồng thời, cũng có không ít người sau lưng bàn tán rằng anh là "hàng thiên kim" đấy.

... Cho đến khi cậu ta vừa rồi lén thấy Giải Tịch Triều nhảy.

Nam sinh mím môi, nói: “Tôi biết có hơi đường đột... Tụi tôi cũng không chiếm dụng quá nhiều thời gian của cậu đâu...”

"Được mà." Giải Tịch Triều đáp.

Nam sinh kia ngẩn người.

Cậu ta bất ngờ ngẩng đầu lên, Giải Tịch Triều nhìn đồng hồ treo tường, bàn bạc: “Buổi tối được không? Khoảng 7 giờ.”

"Đúng lúc các cậu cũng vừa lên lớp vũ đạo xong, trước tiên xem thử đã thuận được động tác chưa." Anh nói thêm.

"Được được!" Nam sinh vội vàng đáp, “Cảm ơn cậu nhiều!”

Cậu ta cảm động đến mức không biết nên nói gì, nghẹn cả buổi cuối cùng chỉ thốt ra một câu:

“... Tôi tuyệt đối sẽ giữ bí mật! Sẽ không nói với ai rằng cậu nhảy siêu giỏi đâu!”

Ra khỏi phòng tập, Giải Tịch Triều còn đang ngẫm nghĩ không hiểu câu cuối cùng của nam sinh kia là có ý gì.

Anh đi ra hành lang, giờ này trong các phòng tập hay sảnh ngoài đều chật kín thực tập sinh đang khổ luyện. Có vài người thoáng thấy bóng anh liền lén liếc mắt, ánh mắt cứ như thấy ma vậy.

Giải Tịch Triều không để ý, anh đảo mắt tìm kiếm trong đám người, dự tính nếu không tìm thấy Quý Ngạn thì tự mình đi ăn luôn. Ai ngờ, ánh mắt vừa đảo qua đã lập tức chạm phải ánh mắt đối phương.

Người kia ngay lập tức vứt bỏ bạn nhảy, chạy thẳng về phía anh. Giải Tịch Triều thở dài.

"Không hiểu tại sao," Quý Ngạn cẩn thận nói, “Em cứ có cảm giác ca không muốn gặp em ấy.”

"Không đâu." Giải Tịch Triều nghiêm túc phủ nhận.

Quý Ngạn rất tốt.

Chỉ là đôi lúc hơi lắm lời, nên anh có hơi sợ thôi.

Quả nhiên, sau khi nghe vậy, Quý Ngạn yên tâm, lập tức bắt đầu ba câu hỏi liền mạch:

"Ca có mệt không?", "Sáng nay có ăn chocolate không?", “Bài nhảy hôm nay có nặng  không?”

Giải Tịch Triều vừa xới cơm vừa lần lượt trả lời, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề, đem nghi vấn trong lòng nói ra.

Quý Ngạn đáp: “À cái đó...”

“Hửm?”

"Thì hôm sơ sân khấu, ca không phải chỉ hát thôi sao?" Quý Ngạn vừa nhai sườn chua ngọt vừa lầm bầm, “Có người bảo ca căn bản không biết nhảy, chỉ giả bệnh để che mắt thiên hạ, cũng có người nói ca đang giấu bài, thực ra là hoàng tử đấy.”

Giải Tịch Triều: …

Ờ.

Hiểu rồi.

Chủ đề này thật sự chán ngắt. Dù gì thì cả Giải Tịch Triều và Quý Ngạn trong lòng đều biết rõ trình độ của mình đến đâu.

Quý Ngạn cũng nhanh chóng đổi chủ đề: “Ca thấy chủ đề ca khúc lần này thế nào, có khó không?”

"Không vấn đề gì." Giải Tịch Triều trả lời.

Anh biết Quý Ngạn đang lo cái gì, nên bổ sung:

“Kiểm tra cũng chỉ nhảy nửa bài, hơn nữa độ khó bài nhảy này cũng không cao.”

Nên không cần quá lo chuyện thể lực ảnh hưởng đến màn trình diễn.

Quý Ngạn ngớ ra một lúc.

Sau đó mới phản ứng kịp: “Vậy thì tốt quá. Dù sao xét hạng sơ khảo cũng quan trọng lắm, tuy không phải quyết định hết mọi thứ, nhưng xếp trên vẫn tốt hơn.”

"Ừm." Giải Tịch Triều gật đầu.

Quý Ngạn dùng đũa nghịch cơm, do dự một lúc rồi nhỏ giọng:

“Ơ... ca ơi.”

Giải Tịch Triều ngẩng đầu nhìn.

"Buổi tối 7 giờ," anh nói, “Phòng 113.”

Quý Ngạn lập tức cười ngây ngô: “Hehe... Cảm ơn ca!”

"À mà này," cậu lại hỏi, “Chiều nay ca có đi học trên lớp không? Có đụng giờ với vật lý trị liệu không?”

"Không đi." Giải Tịch Triều đáp, “Không cần thiết.”

Giải Tịch Triều nói câu đó hoàn toàn không phải ngạo mạn, mà là thành thật.

Anh không cần giáo viên chỉ dạy, đi học chỉ tổ tốn thời gian, thà nghỉ ngơi còn hơn.

Chiều hôm đó, anh xin phép tổ chương trình, một mình đi làm vật lý trị liệu. Khi xong việc đã hơn ba giờ rưỡi chiều.

Ra khỏi phòng trị liệu, tâm trạng anh khá tốt. Bác sĩ bảo hiệu quả rất khả quan, có thể giảm bớt số lần điều trị. Đối với Giải Tịch Triều, đương nhiên đây là tin cực kỳ tốt.

Vì vậy, đứng giữa ngã rẽ ký túc xá và phòng tập, anh do dự một chút, cuối cùng quyết định tung xúc xắc chọn.

123 về ký túc xá, 456 đi luyện tập.

Xúc xắc lăn một vòng trên không trung rồi rơi ngay vào lòng bàn tay, kết quả là số 1.

Thế là Giải Tịch Triều yên tâm thoải mái đi về ký túc xá, chuẩn bị chợp mắt bù lại.

Vừa đẩy cửa ký túc xá ra, anh khựng lại.

Đúng lúc đó, người trong phòng cũng cứng đờ cả người, vội vàng giấu đồ vật sau lưng.

Giải Tịch Triều im lặng chớp mắt một cái, giả vờ như không thấy gì.

"Tôi về ngủ ." Anh nói.

Phó Văn Trạch trông vẫn hơi xấu hổ, chỉ khẽ "ừ" một tiếng.

Giải Tịch Triều đi thẳng vào trong, liếc thấy đối phương còn đang đứng ngẩn ra đó, cuối cùng đành thở dài:

“Đừng làm cái vẻ mặt đó, lén dùng điện thoại cũng đâu phải chuyện gì to tát.”

Tổ chương trình đúng là tịch thu điện thoại thật, nhưng ai mà chẳng biết cái trò đó chỉ là hình thức. Ít nhất theo kinh nghiệm của Giải Tịch Triều tham gia bao nhiêu lần tuyển tú rồi, chưa bao giờ thấy ai thực sự tuân thủ cái quy định đó cả.

Thậm chí, chính tổ chương trình cũng mắt nhắm mắt mở.

Dĩ nhiên, Giải Tịch Triều thì khác. Anh là kiểu người nghiêm túc tự rèn, khoan dung với người khác nhưng cực kỳ khắt khe với bản thân.

Anh cho rằng, đã có quy củ thì nên nghiêm túc tuân theo. Nếu cả một quy định cũng chẳng ai làm theo nổi, vậy đúng là quá buồn cười rồi.

Phó Văn Trạch mặt đỏ lên vì xấu hổ, Giải Tịch Triều cũng không hỏi đối phương dùng điện thoại làm gì, chỉ tự lo thu dọn giường chiếu.

Chỉ là không bao lâu sau, anh nghe Phó Văn Trạch lên tiếng:

“ Tôi không phải vì xem bảng xếp hạng đâu.”

Cậu ta dừng một chút, rồi nhỏ giọng: “ Tôi có đứa em trai đang học lớp 9, nó rất bám tôi. Trong nhà chỉ có bà nội chăm, tôi không yên tâm lắm.”

Giải Tịch Triều lập tức hiểu ra.

Mấy ngày nay, Giải Tịch Triều và Phó Văn Trạch cũng không giao lưu nhiều.

Anh đã gặp không ít idol tự xây dựng hình tượng, nhưng Phó Văn Trạch đúng là kiểu cool boy trong ngoài như một.

Ít nói, hành động kỳ lạ, nói chuyện lại hay sắc bén.

Với Giải Tịch Triều thì Phó Văn Trạch cũng không sắc bén mấy, nhưng cũng không thân thiện cởi mở như Quý Ngạn.

Mà Giải Tịch Triều vốn cũng không chủ động bắt chuyện, nên hai người vẫn luôn duy trì mối quan hệ bạn cùng phòng nhàn nhạt.

Thế nhưng, chuyện điện thoại lần này rõ ràng đã khiến Phó Văn Trạch cảm thấy mình nợ anh một nhân tình.

Dù gì thì... mọi người đều ngầm hiểu, nhưng nếu Giải Tịch Triều đi tố cáo, tổ chương trình chắc chắn phải đưa ra biện pháp xử lý.

Vì chuyện này, Phó Văn Trạch cứ ngồi không yên.

Giải Tịch Triều chợp mắt một lát, lúc tỉnh dậy thấy đầu giường có người ngồi, suýt nữa tưởng mình xuyên vào phim kinh dị, đến khi nhìn rõ mặt Phó Văn Trạch mới thở phào.

Anh cố giữ bình tĩnh hỏi:

“... Có chuyện gì vậy?”

Ra sức che giấu nỗi hoảng hốt vừa rồi.

Phó Văn Trạch nghiêm túc nói:

“Tôi cảm thấy mình thiếu cậu một ân tình.”

Giải Tịch Triều vội đáp: “Không sao đâu, thực sự thì chuyện đó...”

"Tôi nghĩ rồi." Phó Văn Trạch ngắt lời, “Tạm thời tôi chưa có gì để báo đáp cậu.”

“Hay để tôi dạy cậu nhảy đi.”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play