Từ tuyển tú bắt đầu trở thành đỉnh lưu thiên vương

Chương 10

Tác giả: Tạ Thương Lãng

Edit : Kalle

Giải Tịch Triều nói câu đó, quả thực là chân thành tận đáy lòng.

Tai nạn xe cộ, dĩ nhiên là chuyện vô cùng xui xẻo, nhưng không phải ai cũng có cơ hội cứu vãn vào khoảnh khắc cái chết cận kề.

Chỉ là, vừa dứt lời, anh mới giật mình nhận ra — hình như bản thân có hơi giống như đang bán thảm trước ống kính.

Quả nhiên, khi những người xung quanh nghe hắn nói xong, sắc mặt ai nấy đều trở nên vô cùng vi diệu.

Có đôi khi, muốn đánh giá một chuyện, nhất định phải chú trọng đến tiền căn hậu quả. Nếu như hiện tại Giải Tịch Triều vẫn còn nằm trên giường bệnh, vậy thì phần lớn mọi người chắc chắn sẽ tỏ vẻ đồng tình với hắn.

Nhưng mà, bệnh tật đối với anh mà nói đã là chuyện cũ đã qua, vậy nên ý nghĩa câu chuyện này cũng thay đổi hẳn.

Giải Tịch Triều khẽ trầm mặc trong chớp mắt.

Tuy anh rất hiểu phải nói gì, cũng biết nên bày ra trạng thái thế nào trước màn ảnh là tốt nhất, nhưng hắn xin thề, lần này thực sự là ngoài ý muốn.

Anh vô tội ngẩng đầu nhìn về phía Ngải Thanh Nguyên trước mặt, đối phương thần sắc biến hóa thất thường, cuối cùng như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống, trở nên vô cùng khó coi.

Giải Tịch Triều:.

Được rồi, anh biết mà.

Một đám người cũng rất nhanh chóng bỏ qua chủ đề kia, buổi tối, mọi người kết thúc công việc, ai nấy đều lục tục chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.

Trong phòng rửa mặt, anh gặp được Ngải Thanh Nguyên vừa bước ra từ toilet.

Đối phương nhìn thấy anh, liền dừng bước.

Ánh đèn mờ nhạt, xung quanh vắng lặng không một bóng người. Giải Tịch Triều súc miệng xong nhổ nước ra, vừa hay nghe được Ngải Thanh Nguyên mở miệng hỏi: “Thân thể không khỏe, vậy còn tham gia tuyển tú làm gì?”

Giải Tịch Triều hơi khựng lại.

Anh cảm thấy, giữa người với người quả nhiên là khác biệt.

Những lời này Nghê Hâm cũng từng nói qua, nhưng khi Nghê Hâm nói, chỉ cảm thấy đơn thuần là low.

Còn Ngải Thanh Nguyên…

Giải Tịch Triều có thể nghe ra một tia thương hại cực kỳ vi diệu ẩn trong giọng cậu ta, nhưng đồng thời, ngữ khí lại kiêu ngạo đến mức khiến người khác khó chịu.

Anh lau mặt.

Thu dọn xong đồ rửa mặt, anh mới đứng thẳng người dậy, thản nhiên đáp: “Khỏe lên nhiều rồi.”

Ngải Thanh Nguyên khẽ cười nhạt.

Giải Tịch Triều hỏi ngược lại: “Đi chung không?”

Ngải Thanh Nguyên vẫn đứng yên.

Cậu ta nói: “Được thôi, coi như cậu khỏe hơn thật.”

“Cậu đúng là viết nhạc rất giỏi, nhưng nếu chỉ dựa vào viết nhạc là có thể debut, vậy 《 Siêu Cấp Tân Tú 》 chi bằng đổi tên thành Siêu Cấp Nhà Sản Xuất cho rồi.” Ngải Thanh Nguyên chậm rãi nói, “Lần này cậu lợi dụng tình thế mà lấy được A, vậy lần sau thì sao? Cậu định dựa vào cái gì?”

Giải Tịch Triều suy nghĩ một chút: “Dựa côn pháp?”

Ngải Thanh Nguyên: “......”

Giải Tịch Triều thấy tình hình có vẻ hơi chệch hướng, liền nhanh chóng thu lại vẻ giỡn cợt: “Dựa thực lực.”

Ánh mắt Ngải Thanh Nguyên sâu thẳm mà nhìn anh.

Lần này cậu ta không còn lộ ra sự khinh thường quá rõ ràng nữa, chỉ lạnh nhạt đáp: “Được, tôi chờ.”

Nói xong, cậu ta rời khỏi phòng rửa mặt. Giải Tịch Triều bất đắc dĩ thở dài, đi theo cậu, một trước một sau trở về ký túc xá.

Lần sau, đến rất nhanh.

Cuộc cạnh tranh trong chương trình tuyển tú còn gay gắt hơn cả kỳ thi giữa kỳ thời trung học.

Ngày hôm sau, tổ tiết mục lại tập hợp toàn bộ thí sinh.

MC chính vẫn là Đậu Dục, bên cạnh là Lý Lâm.

Hôm nay cả hai đều mặc đồ thể thao rộng thùng thình, Lý Lâm tuyên bố nội dung quay lần này:

Chủ đề ca khúc và phân hạng lại.

“Kế tiếp, tôi và thầy Đậu sẽ biểu diễn bài chủ đề lần này.” Lý Lâm cười nói, “Trong vòng ba ngày tới, tôi và thầy Đậu cũng sẽ phụ trách hướng dẫn tại hiện trường. Ba ngày sau, chúng ta sẽ tiến hành phân hạng lại dựa trên bài chủ đề.”

“Việc phân hạng sẽ chia thành hai phần: hát và nhảy.” Đậu Dục tiếp lời cô, ánh mắt cố ý dừng lại ở một hướng nào đó, sau đó mới chậm rãi nói tiếp, “Hình thức thi là hát nhảy không có nhạc đệm. Chúng tôi sẽ chấm điểm ngay tại chỗ. Hai ngày này, mong mọi người vất vả thêm chút.”

Phân hạng lại là quy trình truyền thống trong các chương trình tuyển tú, mọi người đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn nhiệt tình reo hò hưởng ứng.

Chờ tiếng hò reo lắng xuống, Lý Lâm lại nói tiếp: “Còn nữa ——”

Cô ngừng lại hai giây.

“Chắc chắn là chọn C vị rồi nhỉ?”

“Chắc chắn rồi, bài chủ đề mà, sân khấu lớn lắm đó.”

“Sân khấu trăm người, C vị... chỉ cần nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.”

“—— chọn ra C vị cho bài chủ đề.” Lý Lâm mỉm cười, không phụ kỳ vọng của mọi người, “C vị sẽ được chọn từ những thực tập sinh đạt hạng A trong đợt phân hạng lại, thông qua bình chọn nội bộ, nếu xảy ra tình huống hòa phiếu thì sẽ do thầy Đậu quyết định.”

“Được rồi.” Cô nói, “Bây giờ, chúng ta cùng xem video bài chủ đề.”



Bài chủ đề lần này... rất khó.

Ít nhất đối với phần lớn thực tập sinh ở đây, đó là cảm nhận đầu tiên sau khi xem xong video.

Khó ở chỗ tổng hợp toàn diện. Động tác vũ đạo cực kỳ vụn vặt, những ai có nền tảng nhảy yếu chỉ có thể ôm chân gào khóc. Điệp khúc thì cao vút, vocal không vững chỉ biết cau mày đau khổ.

Mà còn phải biểu diễn hát nhảy live, lại thêm hiệu ứng double debuff, trong khi thời gian chỉ có ba ngày ngắn ngủi. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng giờ phút này ai nấy đều mặt mày nhăn nhó.

Quý Ngạn cảm thấy mình sắp nôn tới nơi: “Có ai tới quản thử cái sân khấu này không, đây gọi là hát nhảy sao?”

Bên cạnh cậu  là bạn cùng phòng mới, một vocal thuần túy, hai mắt long lanh nhìn cậu: “Ngạn Ngạn, cậu im cái miệng giùm đi, ngay cả cậu còn không được, tôi biết làm sao đây a a a!!”

“À đúng rồi.” Cậu bạn hỏi, “ca của cậu đâu?”

Cậu bạn này ấn tượng cực tốt về Giải Tịch Triều, chắc do dân vocal dễ thưởng thức nhau.

Quý Ngạn gãi đầu: “Không biết luôn.”

“Nghe nói phòng ký túc của bọn họ cũng rất mạnh.” Cậu bạn thêm vào, “Có Phó Văn Trạch, rap thì gần như mạnh nhất, nhảy cũng ổn. Quản Hành tổng hợp năng lực cũng hạng A, còn thêm một người C vị... trời ơi, đúng kiểu phòng ký túc minh tinh luôn.”

Quý Ngạn chớp chớp mắt: “C vị gì? Là  ca của tôi sao?”

Cậu bạn cùng phòng nhìn cậu bằng ánh mắt như đang nhìn đồ ngốc: “Cậu đang nói cái gì vậy, tất nhiên là Ngải Thanh Nguyên rồi.”

Cậu ta dừng lại, giọng có chút hâm mộ: “Lần này vị trí C chắc chắn là của anh ấy rồi, không cần nghĩ nhiều đâu. Ai, tôi cũng muốn được như anh ấy, trở thành kiểu đại ma vương được công nhận.”

Ở sân tập bên kia, Nghê Hâm ân cần đưa cho Ngải Thanh Nguyên một chai nước khoáng.

Bên cạnh, đồng đội Thịnh Hoằng cũng cười nói: “Anh, dù sao sơ C lần này cũng là của anh, nhớ dạy tụi em tập nhảy nhé, tụi em không muốn cầm D về rồi bị công ty mắng đâu.”

“Đúng đó anh.” Một người khác tiếp lời, “Anh nhảy xong chưa?”

Ngải Thanh Nguyên đối với câu đầu tiên thì không đáp, nhưng câu thứ hai thì lạnh nhạt “ừ” một tiếng: “Học được một nửa rồi.”

Với nền tảng của cậu ta , bài hát dù khó cũng không mất nhiều thời gian.

Trong mắt cậu ta, bài chủ đề lần này dù động tác vụn vặt, nhưng tổng thể độ khó cũng không tính là cao.

Về phần C vị…

“Đừng nói bậy.” Cậu ta lười biếng đáp, “Đi mà hối lộ 95 người còn lại đi, bắt họ bỏ phiếu cho tôi.”

“Thì chuyện này quá rõ rồi còn gì.” Nghê Hâm cười nói, “Thực lực của Thanh Nguyên tốt như vậy, ai ai cũng nhìn thấy cả. Phòng bọn tôi chỉ có cậu và Quản Hành lấy được A thôi.”

Nghe nhắc tới Quản Hành, Quản Hành lập tức cười ha hả: “Đừng đùa, tôi không tranh đoạt gì đâu.”

Ngải Thanh Nguyên khẽ nhíu mày.

Cậu ta lạnh nhạt nói: “Có gì mà tranh với không tranh, lại không phải đấu đá nội bộ, ai cũng có thể giành được mà.”

Cậu ta vốn chẳng ưa gì kiểu khiêm tốn giả tạo này của Quản Hành. Cứ như cái gì cũng đương nhiên là của cậu vậy.

Chỉ là, vừa dứt câu, cậu ta lại bất giác nghĩ tới điều gì.

—— Không phải đấu đá nội bộ, ai cũng có thể giành được.

Quả thực, không nhất định là cậu ta.

Nhưng nói thực lòng, cậu ta chưa từng nghĩ tới khả năng khác.

Chỉ là…

Suy nghĩ của cậu ta bất giác quay về buổi tối hôm đó.

Đột nhiên cậu ta có chút tò mò — cái người tuyên bố sẽ dùng thực lực đánh bại cậu ta, Giải Tịch Triều, bây giờ đang làm gì.

Cũng ngay lúc cậu ta vừa nghĩ tới chuyện này, trong phòng tập 217, Giải Tịch Triều vừa cất tai nghe Bluetooth vào hộp.

Người bên cạnh anh nhìn anh, lại liếc đồng hồ, mặt mày hoảng sợ.

Mới qua có mười lăm phút.

Sau đó, họ thấy Giải Tịch Triều cầm chai nước khoáng lên.

... À, thì ra là uống nước.

Không sao, còn tưởng anh ấy chuẩn bị nhảy luôn cơ.

Ách.

Thiên tài mà.

Quả nhiên mình nghĩ nhiều rồi.

Người kia cúi đầu, tiếp tục căng mắt học thuộc những động tác vừa kéo đến nửa phút trước.

Còn bên này, Giải Tịch Triều uống xong nước, lặng lẽ dựa vào gương toàn thân nghỉ ngơi một lát.

Trong đầu anh, từng động tác của bài chủ đề như đoạn phim quay chậm, rõ ràng tái hiện.

Anh biết, bước đầu tiên của luyện tập chủ đề khúc — học vũ đạo, anh đã hoàn thành.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play