Từ tuyển tú bắt đầu trở thành đỉnh lưu thiên vương
Chương 9
Tác giả: Tạ Thương Lãng
Edit : Kalle
Nghê Hâm đã đi rồi.
Nửa đêm, kéo vali lộc cộc mà đi.
Nói cho cùng thì, đồ đạc của con trai cũng chẳng nhiều nhặn gì. Khi hắn dọn đi, tiếng lách cách loảng xoảng vang khắp phòng, vậy mà Giải Tịch Triều đã sớm đeo nút bịt tai, ôm giấc ngủ yên bình.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong phòng ngủ chỉ còn lại vài gương mặt quầng thâm mắt nặng trĩu, trên người toát ra oán khí ngập trời.
Khi Giải Tịch Triều vừa mở mắt đã bắt gặp cảnh tượng ấy, anh lặng lẽ đồng tình trong vài giây. Tưởng rằng mấy người này sẽ đem mọi bút toán đổ lên đầu mình, ai dè… hình như chẳng ai có ý định đó.
Trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường còn đặt một túi đồ ăn sáng — sữa chua và bánh trứng. Giải Tịch Triều nhìn chăm chú trong chốc lát, rồi quay sang hỏi Quý Ngạn đang tranh thủ chơi game trong khoảng thời gian di động còn sót lại:
“ Em nói xem, trong này có bỏ thuốc độc không?”
Quý Ngạn nhích người, liếc mắt:
“…… Ca, bữa sáng đó là em mua cho anh đó.”
Giải Tịch Triều nhẹ nhàng "À" một tiếng.
Vậy thì không sao.
Ăn xong bữa sáng, Quý Ngạn tiếp tục chơi game, còn Giải Tịch Triều thì đi thẳng tới phòng luyện tập. Suốt dọc đường, anh cảm nhận được không ít ánh mắt len lén nhìn mình.
Phần lớn đều là ánh mắt pha lẫn kính sợ.
Kỳ thật sau này nghĩ lại, hôm qua Nghê Hâm vì quá tức giận nên âm lượng không kiểm soát nổi, phòng ngủ lại cách âm kém, cơ bản phòng bên cạnh đều nghe thấy hết.
Trong cái môi trường phong bế thế này, chỉ cần một người nghe được, chẳng khác nào toàn bộ đều biết. Nghĩ đến đây, Giải Tịch Triều cũng cảm thấy thay Nghê Hâm có chút không đáng.
Tới nơi, anh như thường lệ khởi động làm nóng người, rồi bắt đầu luyện tập.
Phòng luyện tập này là chỗ anh với Quý Ngạn thường lui tới — tầng hai, phòng cuối cùng. Tiết mục 《Siêu Cấp Tân Tú》 tài đại khí thô, phòng luyện tập nhiều vô số, mà hiện tại chương trình còn chưa lên sóng, tương đương với việc có một đám người lười biếng, chưa chịu bắt đầu cố gắng. Vì vậy, phần lớn thời gian nơi đây chỉ lác đác vài bóng người.
Từ trước tới giờ, mỗi lần Giải Tịch Triều tập luyện đều không có ai chú ý tới anh. Nhưng hôm nay, anh cảm giác phía sau mình thi thoảng lại xuất hiện thêm vài ánh mắt.
Anh cũng chẳng mảy may để tâm.
Hôm nay anh đang tập một bài nhảy của nhóm nhạc nam nổi tiếng, mức độ khó cực kỳ cao.
Không cần cất tiếng hát, chỉ cần nhảy thôi đã đủ để cuốn sạch tâm trí, để lại một mảnh thuần khiết. Một bài nhảy kết thúc, anh tắt nhạc, ngồi bệt xuống sàn, dựa vào tấm gương lớn thở dốc uống nước.
Bài nhảy này, là anh chuẩn bị cho đợt thi phụ thêm.
Anh đoán rằng tổ chương trình sẽ không cho anh quá nhiều cơ hội thể hiện, nhưng dù sao cũng phải chuẩn bị kỹ càng.
Nhỡ đâu không bị cắt mất, dù chỉ được chiếu một chút hình ảnh, với anh mà nói cũng là cơ hội hấp thụ ánh sáng quý giá.
—
Nghiêm túc mà nói, thời gian Giải Tịch Triều dành cho luyện tập mỗi ngày cũng không tính là quá nhiều.
Bởi phần lớn thời gian, anh còn phải đi phòng vật lý trị liệu.
Hôm nay, vừa đúng ba giờ chiều là hắn kết thúc luyện tập, chuẩn bị rời đi, thì ngay tại cửa lại đụng phải Ngải Thanh Nguyên từ ngoài đi vào.
Trải qua một đêm, sắc mặt đối phương đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường thấy.
Chỉ là, khi Giải Tịch Triều lướt qua bên cạnh anh, bước chân của Ngải Thanh Nguyên hơi khựng lại một chút, thần sắc trong khoảnh khắc ấy thoáng chốc trở nên vô cùng phức tạp.
Giống như là... tâm tình vi diệu trong khoảnh khắc đã hoàn toàn biến mất.
Giải Tịch Triều không chú ý, chỉ vội vã chạy thẳng tới phòng vật lý trị liệu.
Đợi đến khi anh từ phòng vật lý trị liệu đi ra, trời đã tối đen như mực. Về tới ký túc xá, Quý Ngạn đã mở một hộp lẩu tự sôi ra.
Cậu nói: “Triều ca, ban ngày anh có phải đã gặp Ngải Thanh Nguyên đúng không?”
Giải Tịch Triều gật đầu: “Ừ.”
"Khó trách!" Quý Ngạn cười ha ha, “Anh biết không, sáng nay đã có người nói với Ngải Thanh Nguyên là anh luyện tập ở đâu, nhưng cậu ta lại tỏ ra không liên quan. Vậy mà đến chiều, cậu ta vẫn mò tới, ai ngờ đâu anh đã không còn luyện nữa, chọc cậu ta tức muốn chết luôn!”
Giải Tịch Triều: “......”
"Cậu ta chắc chắn nghĩ anh thấy cậu ta nên mới bỏ đi đó." Quý Ngạn bổ sung, “Ca à, anh bị ghi sổ đen trong lòng Ngải thiếu gia rồi.”
Giải Tịch Triều trầm mặc chớp mắt: “Nghiêm trọng vậy sao?”
"Khá nghiêm trọng á," Quý Ngạn uyển chuyển đáp, “Nghe nói Ngải Thanh Nguyên rất biết ghi thù đó.”
Giải Tịch Triều do dự: “...... Nếu anh mời hắn ăn cơm, có cứu vãn được không?”
"Nhưng lỡ nói thêm câu gì làm cậu ta tức hơn thì sao?" Quý Ngạn nhướn mày hỏi.
Giải Tịch Triều: “......”
Anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Chẳng lẽ lời mình nói thật sự dễ chọc giận người khác đến thế?
Suy nghĩ một hồi, anh mới phát hiện ra một chuyện: “Dạo này số lần em giận anh hình như cũng tăng lên thì phải.”
Quý Ngạn: “......”
Ách.
Không phải cậu mới vừa chợt nhận ra sao? Tuy ngoài mặt Triều ca nói chuyện lạnh nhạt như muốn chọc người ta giận chết, nhưng thực ra lại rất dễ nói chuyện đó chứ?
Quý Ngạn vội vàng lái sang chủ đề khác: “Đúng rồi ca, ngày mai bắt đầu quay thêm ngoài lề với ca khúc chủ đề đó, có muốn xem sơ đồ phân vai không?”
Kể từ sau khi sân khấu sơ khảo kết thúc, bầu không khí giữa các thực tập sinh lập tức thay đổi hẳn. Trước kia tuy có thể nhìn nhau luyện tập mỗi ngày, nhưng vẫn không nắm rõ được thực lực tổng thể.
Còn sau sân khấu sơ khảo, ngoại trừ Giải Tịch Triều vẫn giữ sức, gần như tất cả mọi người đều đã bung hết thực lực. Ai có cơ hội debut, ai không, trong lòng mọi người cũng đã tự có phán đoán.
Thế nên, lần này tập hợp lại, không khí tổng thể cũng so với lúc ban đầu căng thẳng hơn hẳn.
Mặc dù căng thẳng, nhưng hôm nay quay ngoài lề là một phân đoạn khá nhẹ nhàng: chuyển ký túc xá và thu lại đồ ăn vặt, kỷ vật.
Quý Ngạn được xếp hạng C, nên không thể ở chung với Giải Tịch Triều nữa. Cậu nhất quyết đòi giúp Giải Tịch Triều chuyển phòng, nhưng vừa bước vào cửa, liền đụng phải một gương mặt quen thuộc.
Đối phương nhìn hắn một cái, cười khẩy: “ Người ầu nhỏ tới rồi à.”
Quý Ngạn: “......”
Không phải chứ.
Trời ơi, sao cái người này lại chán ghét như vậy á á á!
Giải Tịch Triều xoa xoa huyệt Thái Dương, khuyên cậu rời đi, quay đầu lại liền thấy Ngải Thanh Nguyên đã đeo tai nghe, rõ ràng không có ý định mở lời với anh.
Giải Tịch Triều: ...…
Thôi cũng tốt, anh vốn cũng chẳng muốn nói chuyện.
Anh mệt mỏi một hồi, không bao lâu đã dựa vào giường ngủ thiếp đi.
Chờ hai bạn cùng phòng mới đến đầy đủ, Giải Tịch Triều đã yên ổn mà ngủ suốt hai tiếng đồng hồ.
Là một show cạnh tranh tổng hợp, "Siêu Cấp Tân Tú" lấy hai chữ "cấp bậc" làm chuẩn mực ở mọi nơi.
Ban đầu tự đánh giá cấp bậc để chọn chỗ ngồi, rồi đến sau sơ khảo xếp lại cấp bậc, kéo theo hàng loạt thay đổi khác.
Thực tập sinh cấp A có thể mặc bộ đồng phục luyện tập màu vàng nhạt sáng nhất, được ăn cơm trước, ở ký túc xá rộng rãi nhất chỉ bốn người một phòng. Ngược lại, thực tập sinh cấp F mặc đồng phục màu xám tối nhất, ở ký túc xá chen chúc tám người một phòng.
Vì số lượng debut của "Siêu Cấp Tân Tú" khá ít, cuối cùng chỉ có 12 thực tập sinh được xếp hạng A, vừa đúng chia thành ba phòng bốn người.
Bạn cùng phòng mới của Giải Tịch Triều ngoài Ngải Thanh Nguyên còn có một người nữa, cũng đến từ Thịnh Hoằng, tên là Quản Hành.
Hai người này là hai thực tập sinh duy nhất của Thịnh Hoằng được xếp hạng A.
Quản Hành năm nay 24 tuổi, là một nam sinh có vẻ ngoài ôn hòa, tướng mạo thanh tú, cấp bậc thực lực ở mức trung thượng. Tính cách cũng dịu dàng.
So với Ngải Thanh Nguyên, thái độ của cậu với Giải Tịch Triều khách khí hơn nhiều.
Khi Quản Hành bước vào, Ngải Thanh Nguyên vừa vặn ra ngoài, cậu cũng không quấy rầy Giải Tịch Triều đang ngủ.
Chờ Giải Tịch Triều tỉnh lại, Quản Hành đang đeo tai nghe nghe nhạc, rèm cửa cũng đã được cậu kéo xuống.
Giải Tịch Triều ngồi dậy, hơi áy náy: “...... Xin lỗi, buổi chiều có hơi mệt.”
Ban đầu Quản Hành không nghe rõ, gỡ tai nghe xuống, Giải Tịch Triều lặp lại lần nữa, cậu mới cười đáp: “Không sao đâu.”
Quản Hành chìa tay ra: “Chào cậu, tôi là Quản Hành. Có lẽ cậu không nhớ tôi, tôi là đồng đội của Thanh Nguyên, đến từ Thịnh Hoằng.”
Giải Tịch Triều cũng bắt tay lại.
Sau đó anh nói: “Nhớ chứ.”
Quản Hành hơi ngẩn người.
"Nhịp thở của cậu rất ổn," Giải Tịch Triều chậm rãi nói, “Rap lyrics cũng viết rất tốt.”
Rap lyrics : lời bài rap
Lần này Quản Hành thật sự kinh ngạc, hỏi: “Cậu làm sao biết rap lyrics là tôi tự viết?”
"Trong lời bài hát có phon cách của cậu mà," Giải Tịch Triều còn chưa tỉnh hẳn, đầu óc phản ứng hơi chậm, ngây ngô trả lời, “Không phải sao?”
Rất nhiều ca sĩ sáng tác sẽ thêm dấu hiệu riêng vào lời bài hát, có khi là phong cách riêng , có khi là ký hiệu cá nhân, như nghệ danh hay slogan. Phon cách của Quản Hành là chữ "Hành" đơn giản.
Đương nhiên, mấy thứ này chỉ lướt qua chớp nhoáng, người thường khó mà để ý.
Quản Hành nghẹn lời.
Giải Tịch Triều tiếp lời: “À, tôi có thói quen ngủ tầng dưới, nếu cậu muốn ngủ tầng dưới thì có thể đổi với tôi.”
Quản Hành lấy lại tinh thần.
"...... Không cần đâu," cậu lắc đầu, “Tôi ngủ đâu cũng được.”
Giải Tịch Triều thật ra không phải khách sáo, mà anh thật sự có ấn tượng với Quản Hành. Số người anh ghi nhớ không nhiều, hoặc là thực lực quá nổi bật, hoặc là có một tài năng riêng biệt.
Quản Hành thuộc loại thứ nhất. Dù khi được các huấn luyện viên đánh giá, vì có Ngải Thanh Nguyên phía trước mà không được nhắc tới nhiều, nhưng Giải Tịch Triều vẫn nhìn ra, thực lực của cậu chỉ xếp sau Ngải Thanh Nguyên trong Thịnh Hoằng.
Dẫu sao, Giải Tịch Triều cũng đã từng trải qua bao lần tuyển tú, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra ai nổi bật.
Hai người trò chuyện đôi ba câu, Quản Hành còn thay mặt Ngải Thanh Nguyên xin lỗi: “Thanh Nguyên tính tình hơi kiêu, nhưng người không xấu. Nếu cậu ta có lỡ lời khó nghe, cậu đừng để tâm.”
Giải Tịch Triều hơi tò mò: “Hai người quen nhau lắm à?”
So với đồng đội, cách Quản Hành nói chuyện càng giống anh trai.
Quản Hành không phủ nhận, cười đáp: “Tịch Triều, tôi phát hiện cậu rất tinh tế đó.”
Sau đó cậu nói: “Thanh Nguyên vào công ty từ năm 16 tuổi, tôi với cậu ta luyện tập cùng nhau, ở chung ký túc xá, đến giờ đã bốn năm rồi.”
Giải Tịch Triều như bừng tỉnh.
Khó trách tính cách lại ương ngạnh như vậy, hóa ra là được ca ca chiều hư!
Đang định nói thêm gì đó, cửa phòng vang lên tiếng động.
Cả hai đồng loạt quay đầu nhìn, đều hơi ngẩn ra.
Một lát sau, Quản Hành phản ứng nhanh, đứng dậy chào hỏi:
“Chào cậu.”
Đối phương dùng đôi mắt đen nhánh như mực nhìn chằm chằm hắn vài giây, sau đó nói: “Cậu là Quản Hành.”
Quản Hành: “Ừ.”
Nam sinh đó lại quay sang nhìn Giải Tịch Triều: “Tôi cũng biết cậu.”
Giải Tịch Triều thầm nghĩ: tôi cũng biết cậu. Hắn đứng lên: “Giải Tịch Triều, chào cậu.”
Sự đời chính là trùng hợp như vậy.
Số người mà Giải Tịch Triều nhớ không nhiều, nhưng cơ bản đều tụ tập vào ký túc xá này.
Anh nhận ra nam sinh trước mặt — Phó Văn Trạch.
Một rapper.
Đồng thời cũng là một "khốc ca" ít lời lạnh lùng.
Ánh mắt "khốc ca" đảo qua Quản Hành, rồi lại đảo qua Giải Tịch Triều. Cả hai có cảm giác như bị tia X-quang quét qua vậy…
Ách.
Cuối cùng đối phương cũng mở miệng:
“Phó Văn Trạch.”
Câu chữ ngắn gọn như vàng. Nói xong, cậu lướt mắt qua đống giường đệm, trước khi Giải Tịch Triều kịp nói "Cậu tự chọn giường nhé", cậu đã tiện tay ném áo khoác lên giường dưới của Giải Tịch Triều.
Cứ như vậy, ký túc xá bốn người đã tụ đủ.
Phó Văn Trạch ném áo khoác xong thì ngồi xuống ghế bên cạnh chơi điện thoại. Nhưng theo quan sát của Giải Tịch Triều, cậu chỉ mở đi mở lại một phần mềm rồi thoát ra màn hình chính, như đang lặp đi lặp lại thao tác vô nghĩa.
Giải Tịch Triều ý thức được: giao tiếp với bạn cùng phòng mới này chắc sẽ khá khó khăn, bèn chủ động hỏi Quản Hành: “ Em trai cậu đâu?”
Quản Hành hơi sững lại.
Ngay sau đó, cậu đáp: “Vừa mới ra ngoài, hình như đi mua đồ ăn vặt rồi.”
Cậu lại dặn dò: “Nhưng mà, cậu đừng gọi hắn là 'em trai ' trước mặt hắn đó.”
Giải Tịch Triều: “......”
Hiểu rồi.
Hài tử lớn rồi.
Thực ra anh cũng chẳng phải kiểu người đặc biệt giỏi giao tiếp, chỉ là cho tới tận bây giờ, anh mới thật sự cảm nhận được sự tồn tại của Quý Ngạn là đáng quý đến nhường nào.
May mắn thay, Quản Hành cũng không để anh rối rắm lâu, cười nói: “Hay là tôi gọi Thanh Nguyên tới, tối nay mọi người cùng nhau xuống căn tin ăn bữa cơm?”
Giải Tịch Triều gật đầu: “Được.”
Bên cạnh, Phó Văn Trạch ngẩng đầu lên, thẳng thắn hỏi luôn: “Cậu ta nguyện ý cùng chúng ta ăn cơm sao?”
Giải Tịch Triều: “……”
Vị bạn học này, thật đúng là kiểu người một khi mở miệng thì khiến người ta chấn động.
Quản Hành có chút xấu hổ, đáp: “Nguyện ý.”
Rồi lại bổ sung: “Dù gì cũng là bạn cùng phòng cả.”
Phó Văn Trạch không biểu hiện rõ ràng thái độ.
Quản Hành lúc nãy còn đang trò chuyện vui vẻ với Giải Tịch Triều, giờ mới chợt nhận ra rằng hóa ra tất cả chỉ là nhờ EQ của Giải Tịch Triều cao mà thôi. Cậu âm thầm cúi đầu nhắn tin, chỉ một lát sau, sắc mặt đã trở nên khó coi hơn hẳn.
Giải Tịch Triều nhìn là hiểu ngay.
…… Xem ra hài tử này, thật sự vẫn chưa trưởng thành lên được bao nhiêu.
"Đi thôi." Quản Hành thở dài, quyết đoán nói: “Chúng ta đi ăn.”
“Tôi mời các cậu ăn BBQ!”
BBQ lần này là BBQ thật sự. Thực đơn ở căn tin chương trình 《Siêu Cấp Tân Tú》 vẫn khá phong phú, chỉ là hương vị thì... ừm, ăn được hay không lại là một câu chuyện khác.
Ý của Quản Hành là: chương trình sắp lên sóng rồi, coi như chúc mừng việc xét sơ bộ cấp bậc đã hoàn tất, dẫu sao cũng là một giai đoạn mới.
Giải Tịch Triều cũng hiếm hoi được thả lỏng, ăn chút đồ nướng.
Thực ra anh rất thích ăn đồ ăn nhanh và thực phẩm "rác rưởi", chỉ là bây giờ cơ thể không cho phép nữa. Chỉ có thể nhấm nháp từng chút một, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy mình có hơi làm bộ làm tịch.
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện về thói quen sinh hoạt —— chính xác hơn là Quản Hành và Giải Tịch Triều nói chuyện, còn Phó Văn Trạch chỉ thi thoảng đáp "ừ", nhưng không khí lại rất vui vẻ.
Mãi cho đến cuối buổi, Phó Văn Trạch mới hỏi Giải Tịch Triều: “Cậu thường xuyên luyện tập ở phòng 217 đúng không?”
Giải Tịch Triều khựng lại một chút.
Ngay sau đó, anh gật đầu: “Ừ, bình thường đều ở đó.”
Phó Văn Trạch đáp: “Được.”
Giải Tịch Triều không rõ cậu ta "được" cái gì, liền thăm dò hỏi: “Cậu muốn cùng luyện với tôi à?”
Phó Văn Trạch ngừng một nhịp, "Ừ" một tiếng.
Giải Tịch Triều: “……”
“Được thôi.”
Quản Hành im lặng.
—
Thịnh Hoằng có phòng tập riêng, hơn nữa thường trói chặt với Ngải Thanh Nguyên bọn họ, còn phải cân nhắc ý kiến của mấy vị "tiểu tổ tông".
Lúc ba người trở về ký túc xá, phát hiện trước cửa đã tụ tập một đám người, Quản Hành lập tức cảm giác có chuyện.
Cậu nói: “Phải chăng bắt đầu quay ngoài lề ngoại truyện ký túc xá rồi?”
Đáp án quá rõ ràng.
Ba người đành theo dòng người đi vào, trước khi camera lia tới thì tranh thủ chỉnh trang phòng ngủ một chút.
—
Ngoại truyện ký túc xá, nghe tên cũng đoán được, chính là quay những nội dung không quá quan trọng, nghiêm túc trong ký túc xá.
Thông thường, ngoại truyện sẽ chia làm hai loại: có chủ đề và không chủ đề. Loại có chủ đề thường sẽ được biên tập thành các phân đoạn cố định, còn loại không chủ đề thì dùng để làm tư liệu rải rác.
Lần quay này là lần đầu tiên, chủ đề cố định: thu hồi đồ cấm, đặc biệt là đồ ăn vặt.
Dù chỉ là quay ngoại truyện, nhưng đã dính dáng đến việc tăng độ hot, thì không ai dám qua loa.
Cả tổ tiết mục cũng không ngoại lệ.
Màn hình chia thành nhiều khung nhỏ, quay cả tổ tiết mục lẫn người cầm máy quay. Nhìn thấy ống kính lia tới, Giải Tịch Triều lập tức hiểu ra: có lẽ trước đây bọn họ đã trách oan Ngải Thanh Nguyên rồi.
Hài tử đó, quả thực là có chuyện thật.
Ngải Thanh Nguyên đang đứng cạnh một nam sinh khác mà Giải Tịch Triều không mấy ấn tượng, đoán chừng cũng là gà nhà của công ty nào đó, hai người tạm thời đảm nhiệm vai trò MC chính và phụ. Trông họ rất thân thiết, nam sinh kia cười nói: “Tiếp theo tới lượt ký túc xá các cậu phải không?”
Ngải Thanh Nguyên "Ừ" một tiếng.
Cửa vừa mở ra, mấy người lập tức ùa vào, vô cùng náo nhiệt:
“Surprise!”
Giải Tịch Triều... Giải Tịch Triều thầm nghĩ, còn cách 800 mét đã nhìn thấy hai người này, đúng là rất "kinh hỉ".
"Đến đến đến, đồ đạc giao ra hết nhé!" Nam sinh bên cạnh Ngải Thanh Nguyên cười tươi, “Điện thoại, đồ ăn vặt, thiết bị điện tử, những thứ nằm trong danh sách cấm, các cậu có đọc rồi chứ?”
"Đọc rồi." Quản Hành thở dài, “Cảm giác như sinh viên tra phòng vậy.”
"Bên sinh viên còn không cấm ăn vặt cơ mà." Có người bên cạnh cười nói, “So với sinh viên thì hình dung này sai rồi đó Hành ca.”
Quản Hành bất đắc dĩ trừng mắt lườm một cái, nhưng tay thì vẫn không ngừng, đem điện thoại và tablet bỏ vào rổ, nhân viên công tác lập tức thu hồi và đánh dấu.
Quản Hành còn giơ cả túi ra trước mặt Ngải Thanh Nguyên: “Muốn kiểm tra không?”
Giải Tịch Triều đang lắng nghe Quản Hành kể chuyện cậu và Ngải Thanh Nguyên quen nhau từ bốn năm trước mà không có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng lúc này nhìn thấy sắc mặt dịu hẳn của Ngải Thanh Nguyên mới chợt nhận ra sự khác biệt.
Anh âm thầm cảm thán trong lòng, còn chưa kịp cảm thán xong thì đã thấy Ngải Thanh Nguyên giơ máy quay thẳng vào mình:
“Đến lượt cậu.”
Giải Tịch Triều: ……
Anh giao điện thoại và laptop cho nhân viên công tác, cười nói: “Cho xin nhẹ tay chút đi?”
"Xin cái gì?" Nam sinh bên cạnh vui vẻ, “Tịch Triều, tôi nói cho cậu biết, dù cậu có làm nũng đáng yêu thì tụi tôi cũng không tha cho đâu. Tôi và Thanh Nguyên đều rất công bằng công chính đấy nhé.”
Bình thường hai người chưa từng nói chuyện, vậy mà giờ ngữ khí thân quen như thể vừa cùng ăn cơm xong.
Giải Tịch Triều cũng đã quen với việc có những người sinh ra đã mang sẵn khí chất " trường tụ tiện vũ ", anh chỉ cười nhẹ, không để bụng, sau đó mở túi xách ra.
Trường tụ thiện vũ : chỉ người khéo léo ứng biến trong môi trường phức tạp.
"Hạ huyết áp mất ." Anh than thở, “Toàn là chocolate và bánh quy nhỏ thôi.”
Cả túi xách, nhét đầy đồ ăn vặt.
“……”
Nam sinh kia lần này thật sự khó xử. Hắn quay sang nhìn Ngải Thanh Nguyên, thấy đối phương không nói gì, liền hỏi ý kiến nhân viên công tác. Người kia bước tới, nói chuyện nhỏ với Giải Tịch Triều vài câu, sau đó nói: “Tịch Triều thì thôi, tình huống đặc biệt.”
Tuy tổ tiết mục đối xử với Giải Tịch Triều rất cẩn thận, nhưng cũng không có ý làm khó dễ anh.
Nam sinh kia hiểu ý.
Ngay sau đó cười nói: “Xong rồi Tịch Triều, cậu sắp trở thành người được hoan nghênh nhất ký túc xá rồi đấy.”
Giải Tịch Triều phối hợp rất tốt: “Không sao, dù mọi người không có điện thoại thì đoạn này cũng không ai biết đâu.”
Anh dừng một chút, cười nói: “Biết rồi thì nhớ tố giác lẫn nhau nhé.”
Một câu nói đùa rất tiêu chuẩn, khiến ai nấy đều cười ồ lên.
Đúng lúc này, Ngải Thanh Nguyên mở miệng: “Cái hộp góc kia là gì vậy?”
Giải Tịch Triều khựng tay lại.
Nam sinh kia lập tức cảnh giác: “Cái gì? Cậu giấu gì hả Tịch Triều?”
Giải Tịch Triều bật cười.
"…… Thật đấy." Anh thở dài, “Không giấu gì đâu.”
Anh lấy từ trong túi ra một cái hộp, đưa cho mọi người xem rõ.
Đó là một chiếc hộp trong suốt, chia thành nhiều ngăn nhỏ, bên trong đặt lọ thuốc màu trắng và vài vỉ thuốc.
Một hộp thuốc.
"Đây là thuốc tôi phải uống mỗi ngày." Giải Tịch Triều nhìn Ngải Thanh Nguyên, giải thích.
Ngải Thanh Nguyên ban đầu cứ tưởng hắn lén giấu điện thoại, lúc này đột ngột bị chặn họng, ngẩn ra.
Một lát sau mới lên tiếng: “…… Nhiều vậy sao?”
Tâm trạng mọi người xung quanh đều giống nhau.
Thật sự quá nhiều.
Giải Tịch Triều đặt hộp thuốc lại vào túi, đứng dậy:
“Không sao.”
"Chỉ cần còn tồn tại, đã là điều rất tốt rồi." Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng nói, “Tôi là một người rất may mắn.”