Khương Bạch đang nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy câu hỏi này liền cảm thấy thật nhàm chán, chẳng buồn trả lời, cậu đóng sầm cửa lại rồi xỏ dép loẹt quẹt đi vào nhà vệ sinh.
Bên ngoài cửa, Lục Quý Thiên kinh ngạc trợn tròn mắt. Cái tên đáng ghét này lại còn dám nhốt cậu ở ngoài ư?
Lục Quý Thiên vừa kinh ngạc vừa tức giận, dùng lòng bàn tay đập cửa thật mạnh, dù đau cũng không dừng lại: "Anh mau ra đây! Đồ đáng ghét, đồ tự đại, mau ra đây! Chuyện này chưa xong đâu!"
Sáng nay tỉnh dậy, cậu nhóc thấy mình trần như nhộng, đến cả quần lót cũng bay biến đâu mất! Nếu là Cố Từ, chắc chắn anh chỉ ném cậu lên giường là xong chuyện, thế nên cậu chạy thẳng đến hỏi Tưởng Già Sâm, kết quả anh Sâm lại nói là do Khương Bạch làm.
Thực ra nếu là người khác thì cậu cũng không phản ứng dữ dội như vậy, nhưng người đó lại là Khương Bạch!
Cái tên đáng ghét này dựa vào đâu mà dám cởi quần lót của cậu? Họ chẳng hề quen biết chút nào! Hơn nữa, lỡ như, lỡ như Khương Bạch chụp ảnh "nhạy cảm" của cậu lại rồi dùng nó để uy hiếp thì sao!
Chuyện này không phải là không có khả năng! Nếu ảnh nude của cậu bị tung ra ngoài, rồi bị bịa đặt thành mấy truyện H* bẩn thỉu thì chắc chắn cũng có người tin. Đến lúc đó, hình tượng của cậu sẽ sụp đổ tan tành, vậy thì cậu còn thực hiện giấc mơ ảnh đế của mình thế nào nữa?
*Truyện H: Truyện có nội dung người lớn, nhạy cảm.
Đầu óc Lục Quý Thiên nổ tung, trong đầu đã hiện lên cảnh cậu bị cư dân mạng tẩy chay, màn hình tràn ngập hashtag #LụcTraiBaoCútKhỏiGiớiGiảiTrí#. Vừa rồi chỉ là tức giận, nhưng bây giờ cậu thật sự có chút sợ hãi.
Cậu không tin tưởng Khương Bạch!
"Khương Bạch! Anh ra đây!" Cậu nghiến răng ken két, đến hai chân cũng run lên: "Mau ra đây cho tôi!"
Khương Bạch từ phòng vệ sinh đi ra, cánh cửa gần như sắp bị đập bay ra ngoài. Cậu kéo khăn mặt lau khóe miệng, rồi rửa mặt bằng nước lạnh, cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn.
Cậu đi tới kéo cửa mở ra.
Không đợi Lục Quý Thiên kịp lên tiếng, đôi mắt cậu đã cong lên thành hình trăng khuyết: "Lúc tôi rời khỏi phòng cậu, quần lót vẫn còn trên người cậu đấy, sau đó thì tôi không biết".
Một loạt lời lẽ Lục Quý Thiên đã chuẩn bị sẵn mắc nghẹn trong cổ họng. Nhưng không muốn thua về khí thế, cậu ưỡn cổ nói: "Anh nói là tôi phải tin chắc!"
Khóe môi Khương Bạch cong lên rõ hơn: "Không tin thì cậu hỏi tôi làm gì?"
"..." Lục Quý Thiên lại nghẹn lời.
Vài giây sau, ánh mắt cậu đảo loạn xạ, giọng nói lí nhí như muỗi kêu phát ra từ cổ họng: "Chuyện này tạm thời không tính sổ với anh, nhưng anh thành thật khai báo đi, tối qua anh không chụp, chụp ảnh gì kỳ lạ đấy chứ? Lúc tôi không, không mặc đồ ấy..."
Mấy chữ cuối cùng gần như không nghe rõ, vành tai cậu nhóc thoáng ửng hồng.
Két.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng đối diện mở ra. Lục Quý Thiên im bặt ngay lập tức, cậu trừng mắt nhìn Khương Bạch, thầm đe dọa: "Lát nữa nói chuyện!" Sau đó quay đầu lại cười toe toét: "Anh, chào buổi sáng!"
Cố Từ bình tĩnh nói: "Là cậu tự cởi quần lót".
"Hả?" Nụ cười của Lục Quý Thiên cứng đờ trên môi. Anh Cố nghe thấy hết rồi sao?
Khương Bạch cũng ngạc nhiên nhìn qua, Cố Từ đây là đang giải thích giúp cậu ư?
Cố Từ mặt không đổi sắc: "Nửa đêm cậu chạy sang phòng tôi, nhất quyết đòi biểu diễn biến hình thành Ultraman*".
*Ultraman: Siêu nhân điện quang, một nhân vật siêu anh hùng nổi tiếng của Nhật Bản.
Lục Quý Thiên: "...".
Lục Quý Thiên chạy biến mất dạng.
Cố Từ từ trong phòng đi ra, không nhìn Khương Bạch, ôm chậu quýt đi xuống lầu.
Gần đến cầu thang, Khương Bạch đột nhiên gọi anh lại: "Cố Từ".
Cố Từ dừng bước.
"Cảm ơn nhiều." Khương Bạch gãi gãi mí mắt.
Hành lang lập tức trở nên yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ, mặt trời dần lên cao, ánh nắng màu cam ấm áp xuyên qua lớp kính, nhàn nhạt đậu trên đuôi mày Cố Từ. Anh cúi đầu nhìn những chiếc lá hơi khô ở đầu ngọn, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, một lát sau mới nói: "Không phải tôi cố ý giúp cậu".
"Giúp tôi? À, anh hiểu lầm rồi, không phải cảm ơn chuyện đó." Đầu lưỡi Khương Bạch lướt qua vòm miệng trên, vẫn còn vị ngọt thoang thoảng của quýt: "Kẹo quýt thật sự rất ngon".
Cố Từ thoáng sững sờ: "Ồ". Anh nhấc chân đi xuống lầu.
Vừa xuống được hai bậc thang, sau lưng có tiếng bước chân thình thịch đuổi theo, giọng nói của chàng trai mang theo sức sống bừng bừng đặc trưng, cười nhẹ nói: "Bây giờ mới là cảm ơn anh đã giải vây giúp tôi. Cố Từ, cảm ơn anh".
Bước chân Cố Từ khựng lại, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt ấy: "Ồ".
Khương Bạch chẳng hề để tâm đến sự lạnh nhạt của anh, ánh mắt cậu dừng lại trên chậu quýt của anh vài giây rồi lại dời đi, nói: "Tôi định làm bánh cuốn trứng, anh có muốn ăn một cuốn không?"
Đầu lưỡi Cố Từ vẫn còn nhớ rõ vị ngon của món cơm chiên trứng tối qua. Yết hầu anh trượt lên xuống một cái, rồi quay đầu lại nhìn Khương Bạch, nghiêm túc nói: "Hai cuốn".
Bốn mắt nhìn nhau, Khương Bạch ngạc nhiên hai giây, rồi đuôi mắt dần cong lên: "Không vấn đề".
Lúc Tưởng Già Sâm và Lục Quý Thiên xuống lầu thì tầng một đã thơm nức mũi.
Lục Quý Thiên hít hà cái mũi, lần theo mùi thơm đi vào phòng ăn. Vừa nhìn thấy đĩa bánh cuốn vàng óng trên bàn, hai mắt cậu lập tức sáng rực lên, đang định xông tới đánh chén một bữa thì khóe mắt liếc thấy Khương Bạch bưng hai bát cháo từ bếp ra, trên người còn mặc tạp dề in hình phù thủy Gargamel*.
*Gargamel: Nhân vật phản diện trong bộ truyện tranh và phim hoạt hình Xì Trum (The Smurfs).
Chiếc tạp dề này là quà tặng từ nhà tài trợ trong một sự kiện của Oxygen mấy lần trước. Nhưng vì cả nhóm không ai biết nấu ăn nên Dương Viên Viên cất nó trong tủ bếp, từ đó đến giờ chưa ai động đến.
Lục Quý Thiên lập tức cứng đờ tại chỗ. Món ngon ở ngay trước mắt, chỉ cần đi vài bước là có thể ăn được, nhưng hai chân cậu lại như đeo chì, cứng đờ không nhấc lên nổi.
Món bánh cuốn thơm ngon này là do cái tên đáng ghét kia làm ư?
Oh, no!
Khương Bạch thấy Tưởng Già Sâm và Lục Quý Thiên đều ở đó, thuận miệng hỏi: "Tôi tự làm đấy, hai người có muốn ăn chút không?"
"Hai người ăn đi, buổi sáng tôi quen uống cà phê rồi." Tưởng Già Sâm vào bếp pha cà phê.
Thật sự là do tên đáng ghét kia làm! Lục Quý Thiên khó khăn dời ánh mắt đang dán chặt vào đĩa bánh cuốn, hừ một tiếng từ mũi: "Tôi thèm vào ăn cái bánh vớ vẩn gì đó của anh". Nói rồi cậu quay người đi đến sofa ngồi xuống, lấy điện thoại ra, hậm hực chọc mạnh vào màn hình để đặt đồ ăn ngoài.
Khương Bạch cũng không hỏi lần thứ hai, đặt bát cháo xuống rồi đi ra vườn gọi Cố Từ.
Ngoài vườn, chậu quýt được đặt ở nơi có nắng. Cố Từ hơi khom người xới đất cho nó, trên cành cây còn treo một túi thuốc. Khương Bạch đứng phía sau lặng lẽ quan sát, đợi đến khi Cố Từ cảm nhận được có người quay đầu lại, cậu mới cong môi cười: "Bữa sáng xong rồi".
Cố Từ khẽ gật đầu, rồi lại quay đầu rải một lớp cát trắng mỏng vào trong chậu hoa, sau đó rửa tay đi theo Khương Bạch vào nhà.
Đồ ăn ngoài của Lục Quý Thiên được giao đến rất nhanh. Tuy nhiên, dù đang nhai bánh sandwich ngấu nghiến, miệng cậu lại chẳng cảm nhận được mùi vị gì, trong mũi chỉ toàn là mùi thơm quyến rũ của bánh cuốn trứng.
Khóe mắt cậu liếc về phía phòng ăn.
Cố Từ ăn xong một cuốn, lại lấy thêm một cuốn nữa.
Thật sự ngon đến thế sao? Lục Quý Thiên nuốt nước bọt ừng ực, vô thức cắn mạnh miếng sandwich, suýt nữa thì cắn phải lưỡi.
Cậu "xì" một tiếng đau đớn, vớ lấy hộp sữa chua hút một hơi, cuối cùng không thể nhịn được nữa. Cậu vứt phần sandwich còn lại vào thùng rác với vẻ mặt chán ghét, rồi chạy đến bên cạnh Cố Từ kéo ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm cái bánh cuốn trong tay anh, nói giọng chua lè: "Anh, bình thường anh ăn nửa cái bánh bao đã kêu nhiều, hôm nay ăn nhiều thế, không sợ đầy bụng à?”
Cố Từ: "Ừm".
"Anh, thật sự không được đâu, ăn ít thôi, nhiều quá dạ dày sẽ khó chịu đấy".
"Không sao".
Lục Quý Thiên: "...".
Ngồi gần thế này, mùi thơm của bánh cuốn cứ liên tục xộc vào mũi, bụng cậu càng réo rắt dữ dội hơn. Mặt Lục Quý Thiên nhăn nhúm cả lại. Tại sao lại là bánh cuốn do tên đáng ghét làm chứ... Sao bánh cuốn tên đáng ghét làm lại thơm đến thế...
Cậu cố nhịn hồi lâu nhưng không nhịn được nữa, đứng bật dậy.
Hừ, biết làm bánh cuốn trứng thì có gì ghê gớm đâu, cậu không biết làm thì có thể mua mà!
Vừa đến huyền quan thay giày xong thì có người mở cửa đi vào.
Quách Bình An không ngờ Lục Quý Thiên lại đứng sau cửa, thấy cậu ăn mặc chỉnh tề, hắn vui hết cỡ: "Biết tôi đến đón các cậu đi thu âm nên thay cả giày sẵn rồi à!"
Lục Quý Thiên: "...".
ST có đến mấy cái phòng thu âm, nhưng phòng thu chuyên dụng của Oxygen ở tầng ba.
Buổi thử giọng đầu tiên cho album mới, Trương Quang Nghĩa, Hoàng Hà, nhà sản xuất, người lên kế hoạch và đạo diễn đều có mặt. Hôm nay vốn chỉ là thử giọng, người lên kế hoạch và đạo diễn đều không định đến, nhưng là do Trương Quang Nghĩa đặc biệt gọi họ tới.
Người lên kế hoạch và đạo diễn đều là những nhân tài hàng đầu mà Trương Quang Nghĩa muốn lôi kéo. Mục đích của ông ta rất đơn giản: hôm qua Khương Bạch gặp may, còn hôm nay phải hát bài chủ đề của Oxygen, độ khó của bài hát này ngay cả đại đa số ca sĩ chuyên nghiệp cũng khó lòng nắm bắt. Khương Bạch lại không có nền tảng chuyên môn, đặt cạnh ba người còn lại sẽ càng làm nổi bật sự nghiệp dư của cậu.
Khương Bạch không làm được, điều đó chứng tỏ mắt nhìn của chủ tịch đã không còn tinh tường nữa rồi, sau này đi theo ông ta mới có tiền đồ.
Khóe miệng Trương Quang Nghĩa hơi nhếch lên. Ông ta đang chuẩn bị cho ra mắt một nhóm nhạc nữ mới, album đầu tay sẽ phát hành sau Oxygen không lâu. Chỉ cần doanh số album của nhóm ông ta vượt mặt Oxygen, thì trong cuộc họp hội đồng quản trị năm sau, vị thế của chủ tịch sẽ không còn vững chắc như vậy nữa.
Hoàng Hà lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, nhìn thấy cả người lên kế hoạch và đạo diễn đều ở đây thì đoán được phần nào ý đồ của Trương Quang Nghĩa. Bà thuộc phe chủ tịch, cũng thật lòng muốn đưa Oxygen trở thành nhóm nhạc hàng đầu Châu Á.
Trước khi Khương Bạch vào phòng thu âm, bà lặng lẽ kéo cậu lại, nhỏ giọng dặn dò: "Đừng căng thẳng, lần đầu thu âm ít nhiều đều sẽ không quen. Cậu đừng nhìn mấy đứa Cố Từ bây giờ trông bình tĩnh thế thôi, chứ lần đầu thu âm cũng gặp đủ loại sự cố. Hơn nữa hôm nay chỉ là thử giọng, chủ yếu là xem trình độ hiện tại của cậu thế nào, để giáo viên còn biết đường mà hướng dẫn cho phù hợp".
Khương Bạch: "Em biết rồi chị Hoàng".
Hoàng Hà trong lòng vẫn thấp thỏm, nhưng sợ gây áp lực cho Khương Bạch, bà vỗ vai cậu: "Ừm, cố lên!".
Khương Bạch bước vào phòng thu âm, Cố Từ, Tưởng Già Sâm và Lục Quý Thiên đã đeo tai nghe sẵn sàng.
Trước đây, vị trí đứng của Oxygen là Tưởng Già Sâm ngoài cùng bên trái, Cố Từ thứ hai từ trái sang, Tô Qua thứ hai từ phải sang, và Lục Quý Thiên ngoài cùng bên phải. Bất kể là thu âm, tham gia sự kiện hay tổ chức concert, họ đều đứng theo vị trí này.
Bây giờ Khương Bạch đứng ở vị trí thứ hai từ phải sang của Tô Qua. Lục Quý Thiên không muốn đứng cạnh cậu nên nhất quyết đổi vị trí với Tưởng Già Sâm, chạy ra đứng ở ngoài cùng bên trái.
Khương Bạch vừa bước vào, Lục Quý Thiên lập tức phồng má, hậm hực nói: "Lần này chia nhiều câu cho tôi thế, lúc quảng bá bài hát chắc mệt chết mất. Nhớ anh Tô Qua ghê, có anh ấy ở đây, phần lớn đều là anh ấy hát, tôi chỉ cần làm linh vật là được!"
Khương Bạch cúi đầu liếc nhìn phần lời được phân cho mình, ba câu: hai câu hát riêng, một câu hòa giọng ở đoạn cao trào.
Tưởng Già Sâm vừa định giảng hòa thì Cố Từ đã lên tiếng: "Công ty trả tiền không phải để thuê cậu làm linh vật".
Lục Quý Thiên bĩu môi, vài giây sau lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh, sao khuỷu tay anh cứ hướng ra ngoài thế*".
*Nguyên văn: 胳膊肘怎么老是往外拐 (gēbozhǒu zěnme lǎoshì wǎng wài guǎi): Khuỷu tay sao cứ luôn hướng ra ngoài, ý nói bênh vực người ngoài mà không giúp đỡ người nhà/người cùng phe mình.
Cố Từ đáp: "Khuỷu tay hướng vào trong gọi là khuỷu tay vẹo trong*, là bệnh đấy".
*肘内翻 (zhǒu nèi fān): Tật khuỷu tay vẹo trong (cubitus varus), một biến dạng khiến cẳng tay hướng vào trong so với trục của cánh tay. Cố Từ đang chơi chữ dựa trên câu nói của Lục Quý Thiên.
Lục Quý Thiên: "..."
Nhà sản xuất trong phòng điều khiển thấy bốn người đã vào vị trí, liền ra hiệu qua tấm kính. Nhạc dạo du dương vang lên trong tai nghe.
Đây là bản ballad chủ đề của album lần này, "Niên Luân" (Vòng quay năm tháng).
Ba câu mở đầu là của Cố Từ, Tưởng Già Sâm hát nối năm câu mới đến lượt Lục Quý Thiên, rồi Lục Quý Thiên hát liền mạch đến phần cao trào.
Gần đến đoạn hòa giọng, Trương Quang Nghĩa, người lên kế hoạch và đạo diễn đồng loạt nhìn về phía Khương Bạch.
Khương Bạch yên lặng đứng giữa. Khi giai điệu cao trào vang lên, hàng mi dài của cậu khẽ cụp xuống. Lần này cậu không còn kiềm chế nữa mà phát huy thực lực thật sự của mình. Chất giọng thuần khiết không tạp chất tuôn ra từ khóe môi: "Theo dấu chân ánh trăng, đi tìm kiếm quá khứ đã lãng quên".
Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng cậu đã phối hợp hoàn hảo với ba người còn lại.
Đặc biệt là với Cố Từ.
Giọng Khương Bạch chuyển từ cao xuống thấp, từ mạnh sang yếu, làm nền tôn lên giọng hát ổn định và đầy nội lực của Cố Từ. Giọng hai người một sáng một tối, một cao một thấp, một trong trẻo rõ ràng, một trầm ấm từ tính, tạo nên sự phối hợp đạt cấp S++.
Đồng thời, chất giọng trong trẻo, sạch sẽ của riêng cậu cũng tô điểm thêm cho câu hát này một nét ethe* phù hợp với ý cảnh bài hát.
*Ethe (ethereal): Có thể hiểu là thanh tao, thoát tục, nhẹ nhàng, phiêu du.
Nhà sản xuất nghe xong liền vỗ tay đôm đốp, cơ mặt giật giật, kích động không thành lời: "Tuyệt vời! Người mới hát hay quá!".
Người lên kế hoạch và đạo diễn cũng bị sốc.
Người lên kế hoạch cảm thán: "Không ngờ người mới gia nhập lại tạo ra phản ứng hóa học kỳ diệu đến vậy. Chủ tịch quả không hổ là chủ tịch, mắt nhìn người vẫn độc đáo như ngày nào!"
Đạo diễn phụ họa: "Thảo nào trong ngành ai cũng nói chủ tịch là ngọn núi cao không thể vượt qua, nhìn xem mắt nhìn này, bản lĩnh này, chúng ta quả thực khó mà theo kịp". Nói rồi ông quay đầu hỏi: "Tổng giám đốc Trương, ông thấy người mới này thế nào?"
Không ngờ Khương Bạch lại hát tốt đến vậy, Trương Quang Nghĩa tức đến sôi máu trong lòng. Lần này ông ta đúng là "trộm gà không được còn mất nắm gạo"*, nhưng tức thì tức, vẻ mặt ông ta vẫn không hề biến sắc: "Tốt, thần tượng ưu tú do đích thân chủ tịch chọn mà, sao có thể không tốt được, ha ha".
*Nguyên văn: 偷鸡不成蚀把米 (tōu jī bùchéng shí bǎ mǐ): Trộm gà không được còn mất nắm gạo, ý nói không những không đạt được mục đích mà còn bị thiệt hại, thua lỗ.
Đạo diễn cười cười không đáp lại, quay đi tiếp tục nghe.
Hoàng Hà đứng bên cạnh cũng kinh ngạc không kém.
Bà biết khả năng học hỏi của Khương Bạch rất mạnh, tương lai đầy hứa hẹn, nhưng tốc độ học này quả thực quá đáng sợ. Phần thể hiện vừa rồi của Khương Bạch hoàn toàn không thua kém Tô Qua.
Hoặc nên nói là...
Khương Bạch còn xuất sắc hơn cả Tô Qua.
Giọng Tô Qua hay, kỹ thuật tốt, tình cảm dạt dào, nhưng cậu ấy chỉ hợp hát solo, không thể dung hòa được với giọng hát của các thành viên khác. Đây cũng là lý do tại sao hai album trước của Oxygen có rất ít đoạn hòa giọng.
Thế nhưng, Khương Bạch lại có thể bù đắp rất tốt khuyết điểm này.
Không biết là do chất giọng của cậu sinh ra đã có khả năng bao dung như biển lớn, hay là do cậu đã quá thành thạo trong việc kiểm soát giọng hát của mình, muốn cao thì cao, muốn thấp thì thấp.
Ánh mắt Hoàng Hà lóe lên.
Nếu là trường hợp đầu tiên, đó là do ông trời ban cơm ăn. Còn nếu là trường hợp thứ hai...
Vậy thì thực lực của Khương Bạch quả thực sâu không lường được.