Bước chân đang đi ra ngoài của Khương Bạch hơi khựng lại, cậu dừng bước mỉm cười: "Cảm ơn Tổng giám đốc Trương nhiều".

Ở phía bên kia, Lục Quý Thiên lặng lẽ kéo Tưởng Già Sâm lại, ghé sát vào nói nhỏ: "Anh Sâm, anh nói với Tổng giám đốc Trương là bố em..."

Tưởng Già Sâm ngắt lời cậu bé: "Bố em bệnh tháng trước rồi, mẹ em bệnh tuần trước, mèo nhà em cũng mới triệt sản hôm kia, trường học cũng không giao bài tập về nhà".

Mọi đường lui đều bị chặn đứng, Lục Quý Thiên nghẹn họng. Tròng mắt đen của cậu bé đảo một vòng, rồi nhanh chóng ôm bụng: "Ái da, bụng em...".

"Em không khỏe thì đến bệnh viện trước đi, kiểm tra xong rồi qua sau." Tưởng Già Sâm vòng tay qua kẹp lấy cổ cậu: "Đi nào, hôm nay anh trả tiền, kiểm tra tổng quát cho em một lượt".

"Ấy ấy ấy, anh Sâm anh Sâm, đừng mà." Lục Quý Thiên cố sức giãy giụa, khóe mắt liếc thấy Cố Từ đang chậm rãi đứng dậy, cậu vội vàng lên tiếng: "Anh Cố đi thì em đi!"

Cố Từ trước nay không bao giờ tham gia các bữa tiệc rượu.

Tuy nhiên—

Cố Từ hỏi giọng nhàn nhạt: "Quán nào?"

"..." Tuyệt vọng, Lục Quý Thiên vô cùng tuyệt vọng.

Rất nhanh sau đó, cả nhóm lững thững đi theo Trương Quang Nghĩa đến một nhà hàng theo chủ đề.

Trương Quang Nghĩa bao trọn cả nhà hàng.

Điều bất ngờ nhưng cũng không quá bất ngờ là sảnh lớn của nhà hàng có thể hát karaoke.

Đều là dân chơi nhạc, nên vừa vào cửa mọi người đã nhao nhao bảo Trương Quang Nghĩa làm một bài mở màn. Trương Quang Nghĩa cười tủm tỉm chọn một bài nhảy của nhóm nhạc nữ, nhạc vừa nổi lên, ông ta vừa nhảy vừa hát. Mặc dù hát lệch tông, nhảy trông như điệu disco của người già, nhưng không khí lập tức sôi động hẳn lên. Ngay cả Lục Quý Thiên cũng quên mất ban đầu mình không muốn đến, cậu bé hào hứng nhào lên sân khấu nhảy cùng, uốn éo còn gợi cảm hơn cả nhóm nhạc nữ trên màn hình.

Chẳng mấy chốc mọi người đã vui chơi hết mình. Lục Quý Thiên la lớn muốn chơi thì phải chơi lớn, chia làm hai đội thi hát, mỗi lần cử một người ra hát cùng một bài, dùng phần mềm máy tính chấm điểm, cuối cùng đội nào thua nhiều hơn thì phải mời toàn công ty uống trà sữa và cà phê một tháng.

Họ không phải lần đầu chơi trò này, nhưng số tiền cược thì lại là lần đầu lớn như vậy. Tổng công ty ST có đến hàng nghìn nhân viên, một tháng trà sữa và cà phê không phải là con số nhỏ, cũng phải tốn đến mấy chục vạn*.

*Vạn: Đơn vị tiền tệ của Trung Quốc, 1 vạn = 10.000 tệ = gần 36 triệu VNĐ. Mấy chục vạn tương đương mấy trăm nghìn Nhân dân tệ.

Tưởng Già Sâm quan sát sắc mặt Trương Quang Nghĩa, thấy ông ta không có ý phản đối thì cũng không ngăn cản.

Lục Quý Thiên và chuyên viên âm thanh chơi oẳn tù tì để chọn người. Lục Quý Thiên thắng vòng đầu tiên, cậu bé không chút do dự nhìn về phía Cố Từ đang đứng tách biệt khỏi đám đông. Miệng còn chưa kịp động, Cố Từ đã vừa nghịch điện thoại vừa nói mà chẳng thèm ngẩng đầu: "Không chơi".

Lục Quý Thiên thất vọng một giây, rồi lại khoác vai Tưởng Già Sâm: "Em chọn anh Sâm!"

Tiếp theo có thắng có thua, đến vòng cuối cùng chỉ còn lại Quách Bình An và Khương Bạch. Lúc này Lục Quý Thiên mới phát hiện, ồ, suýt nữa thì bỏ sót cái kẻ đáng ghét này.

Cậu bé tuyệt đối không chọn cậu ta!

Lục Quý Thiên nắm tay đưa lên miệng hà hơi, tự cổ vũ mình: "Mình nhất định phải thắng! Oẳn tù tì— ra cái gì ra cái này!"

Lục Quý Thiên thắng, cậu bé vui đến vỡ giọng: "Ồ yeah! Em chọn trợ lý Quách!"

Quách Bình An vui vẻ đi qua.

Người còn lại duy nhất là Khương Bạch.

Không khí hơi chùng xuống. Bây giờ cả công ty đều đã lan truyền tin tức Khương Bạch chưa từng qua đào tạo chuyên nghiệp, không biết hát cũng không biết nhảy, chỉ là một kẻ may mắn được Chủ tịch chọn đại trên đường.

Chuyên viên âm thanh cười gượng gạo, chuyện này liên quan đến mấy chục vạn, anh ta không muốn Khương Bạch vào đội mình, nên im lặng hồi lâu không lên tiếng. Sảnh lớn lập tức im phăng phắc, vô số ánh mắt cố ý hoặc vô tình lướt qua Khương Bạch.

Đột nhiên Cố Từ nói: "Tôi tham gia, tính tôi một người".

Chuyên viên âm thanh mừng rỡ: "Tôi chọn anh Cố!"

Lục Quý Thiên thì đau khổ tột cùng: "Anh, vừa rồi anh nói không chơi mà!"

Sắc mặt Cố Từ vẫn nhàn nhạt: "Giờ muốn chơi rồi".

Lục Quý Thiên: "...".

"Giờ làm sao?" Quách Bình An hỏi: "Thiếu một người".

"Là thừa một người mới đúng." Lục Quý Thiên hừ một tiếng: "Anh ta có biết hát đâu".

Lục Quý Thiên nói thẳng vào mặt Khương Bạch, hoàn toàn không nể nang gì.

Các vũ công phụ họa phần lớn là những thực tập sinh không thể ra mắt cùng thời điểm, nên đối với Khương Bạch - kẻ nửa đường nhảy vào - vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị. Tuy nhiên, họ không dám thể hiện ra mặt. Bây giờ Lục Quý Thiên đứng ra làm người tiên phong, họ đều vui vẻ ngồi xem kịch, chờ Khương Bạch bẽ mặt. Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn vào Khương Bạch.

Nhưng Khương Bạch lại như không hiểu ý tứ ghét bỏ trong đó, cậu nói rất phóng khoáng: "Đúng vậy, tôi không giỏi lắm, mọi người chơi đi. Cảm ơn nhé, tiểu Quý Thiên". Cậu chớp chớp mắt với Lục Quý Thiên: "Đã nghĩ cho tôi như vậy".

Tiểu, tiểu Quý Thiên?

Lục Quý Thiên tức muốn nổ phổi, cái tên đáng ghét này lớn hơn cậu bao nhiêu chứ? Dám gọi cậu là tiểu Quý Thiên! Lục Quý Thiên xông lên đòi kiểm tra chứng minh thư của Khương Bạch: "Chứng minh thư của anh... Ưm!" Lời chưa nói hết đã bị Tưởng Già Sâm bịt miệng kéo đi.

Ánh mắt Trương Quang Nghĩa trầm xuống.

Ông ta muốn làm Khương Bạch bẽ mặt trước đám đông, để mọi người thấy đây chính là thần tượng ưu tú mà Chủ tịch đã chọn. Muốn trốn tránh ư? Đâu có dễ dàng như vậy.

Trương Quang Nghĩa đặt chén trà xuống, cười ha hả nói: "Thế không được, hôm nay Tiểu Khương là nhân vật chính, không tham gia thì còn ra thể thống gì nữa. Thế này đi, tôi tham gia cho đủ người, các cậu không cần oẳn tù tì nữa, Oxygen 4 người, vừa hay mỗi bên hai người. Tôi vào đội Quý Thiên, còn Tiểu Khương cậu và Cố Từ một đội".

Trương Quang Nghĩa đã lên tiếng, mọi người nào dám có ý kiến. Lục Quý Thiên là người hô to nhất: "Đồng ý!"

Lát nữa cậu nhất định phải thi với Khương Bạch, dám gọi cậu là tiểu Quý Thiên, hành chết anh ta!

Cuộc thi bắt đầu. Lục Quý Thiên nhìn chằm chằm phía đối diện, thấy sắp đến lượt Khương Bạch ra đấu, cậu lập tức nhảy ra: "Để tôi PK* với anh ta!"

*PK: Viết tắt của Player Kill/Player Killing, thường dùng trong game để chỉ việc người chơi đấu tay đôi với nhau. Ở đây mang nghĩa thi đấu, đối đầu trực tiếp.

Lục Quý Thiên hào phóng để Khương Bạch chọn bài. Khương Bạch không từ chối, cúi đầu lướt màn hình chọn bài hát.

Lục Quý Thiên liếc trộm màn hình, thấy Khương Bạch toàn lướt chọn những bài hát cũ, loại nhạc thịnh hành hồi Lục Quý Thiên còn đang học tiểu học, trong lòng không khỏi đánh lô tô một cái. Cái tên đáng ghét này trông vẫn còn đang tuổi đi học mà... Rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Không lẽ thật sự lớn hơn cậu năm sáu bảy tám chín tuổi lận sao?

Lục Quý Thiên không vui, dựa vào đâu mà Khương Bạch lớn hơn cậu nhiều thế, cậu tuyệt đối không gọi anh ta là anh!

Khương Bạch lướt hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu nói với Lục Quý Thiên: "Hay là cậu chọn đi, tôi lâu rồi không nghe nhạc, không có ấn tượng lắm".

Theo dòng thời gian, những bài hát Khương Bạch quen thuộc đã ra mắt từ mười năm trước, nhưng lần cuối cậu nghe chúng đã là chuyện của hơn ba trăm năm trước rồi.

Cậu thậm chí còn thấy tên bài hát rất xa lạ.

Lục Quý Thiên: "...Không biết hát thì anh thi với tôi làm cái quái gì!" Cậu tuy muốn hành Khương Bạch, nhưng hành một kẻ mù nhạc 0 điểm thì thật quá vô vị!

"Cậu hát trước đi." Khương Bạch nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi hát theo cậu".

Câu này vừa nói ra, rất nhiều người không nhịn được bật cười "Phụt". Trương Quang Nghĩa cũng cười, ông ta nâng ly rượu nhấp một ngụm, vị rượu ngọt ngào lan tỏa, giống như tâm trạng của ông ta lúc này.

Nhưng Lục Quý Thiên lại cảm thấy Khương Bạch đang coi thường mình, nghe một lần mà đã muốn thắng cậu, là đang coi thường cậu đến mức nào chứ? 

"Đồ tự đại!" Lục Quý Thiên tức giận chọn một bài hát nhanh cực khó.

Lục Quý Thiên hát không phải là xuất sắc nhất, nhưng đó là khi so sánh trong nội bộ Oxygen. Nếu đặt ở các nhóm khác, cậu làm giọng ca chính cũng dư sức, huống chi bây giờ cậu đang dốc hết sức muốn thắng Khương Bạch, tập trung nghiêm túc như đang biểu diễn trên Gala Chào Xuân*, thể hiện còn tốt hơn cả lúc vào phòng thu.

*Gala Chào Xuân (春晚 - Chūnwǎn): Chương trình giải trí đặc biệt mừng năm mới Âm lịch của Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV), có quy mô và tầm ảnh hưởng rất lớn.

Âm cuối cùng vừa dứt, màn hình bùng lên pháo hoa rực rỡ, phần mềm chấm điểm 99.2.

"Không hổ là tôi, hoàn hảo!" Lục Quý Thiên huýt sáo một tiếng, cậu quay đầu, khiêu khích hất cằm với Khương Bạch, vẻ mặt kiêu ngạo phóng khoáng: "Đến lượt anh rồi, thành viên mới".

Người muốn xem trò cười của Khương Bạch không chỉ có Trương Quang Nghĩa. Nhạc dạo vang lên, sảnh lớn im lặng chưa từng thấy. Màn hình nhấp nháy, ánh sáng lúc tỏ lúc mờ chiếu lên khuôn mặt Khương Bạch. Tay phải cậu cầm micro, tay trái theo giai điệu khẽ gõ lên đầu gối.

Phụ đề chạy, cậu bắt đầu hát ngay lập tức.

Giọng hát của chàng trai trong trẻo sạch sẽ, mỗi âm tiết đều được phát âm cực kỳ chuẩn xác, thậm chí không nghe thấy tiếng lấy hơi.

Những người đang chờ xem trò cười đều chết lặng. Trương Quang Nghĩa ngậm nửa ngụm rượu trong miệng mà quên nuốt, ông ta không thể tin nổi nhìn về phía Khương Bạch, chuyện gì thế này, không phải cậu ta chưa từng học hát sao?

Lục Quý Thiên thì phản ứng trực tiếp hơn: "Vãi chưởng!"

Đúng lúc này, giọng hát của chàng trai đột nhiên biến mất. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Khương Bạch đã đặt micro xuống, khẽ gãi gãi mặt: "Xin lỗi nhé, quên mất hát thế nào rồi".

Trận này Khương Bạch thua không còn gì để bàn cãi.

Nhưng không một ai lên tiếng, tất cả vẫn còn đang chìm trong kinh ngạc.

Chỉ nghe một lần mà đã có thể hát được như vậy sao?

Trương Quang Nghĩa có chút đứng ngồi không yên, lẽ nào ông ta bị Chủ tịch chơi xỏ rồi? Khương Bạch thực ra là con át chủ bài được bí mật đào tạo? Ông ta đè nén sự dao động trong lòng, nói với giọng bình thản: "Tiểu Khương hát khá tốt đấy chứ, thật sự chưa từng học hát sao?"

Trong những lần trùng sinh trước, có một kiếp Khương Bạch từng là sinh viên của học viện nghệ thuật, học âm nhạc và vũ đạo. Nhưng đó là chuyện của hơn 400 năm trước rồi, kiếp này cậu đúng là chưa từng học qua.

Cậu lắc đầu: "Chưa từng".

Trương Quang Nghĩa quan sát sắc mặt của Khương Bạch, muốn phân biệt thật giả trong lời nói của cậu, nhưng nhìn qua, Khương Bạch chỉ cười ngượng ngùng, đôi mắt đen láy vừa to vừa sáng, không nhìn ra điều gì.

Mọi người thầm nghĩ, có lẽ vừa rồi chỉ là trùng hợp, Lục Quý Thiên tình cờ chọn trúng bài hát hợp với chất giọng của Khương Bạch.

Nhưng Lục Quý Thiên lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Độ khó của bài hát cậu chọn, cậu biết rất rõ, nếu Khương Bạch chưa từng học qua thì làm sao có thể nghe một lần mà đã hát được chuẩn âm như vậy! Lục Quý Thiên hỏi tiếp: "Anh học chuyên ngành gì?" Nếu không phải âm nhạc, có lẽ là chuyên ngành khác có liên quan?

Khương Bạch: "Không có".

Lục Quý Thiên nhíu mày: "Nói rõ ràng xem nào, không có gì mà không có".

Khương Bạch: "Không đi học nữa".

"Không đi học là..." Giọng nói đột ngột dừng lại, Lục Quý Thiên nổ tung như pháo bông: "Anh tốt nghiệp rồi? Rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi!"

"20".

Lục Quý Thiên ngơ ngác vài giây, hóa ra chỉ lớn hơn cậu ba tuổi thôi sao. Khóe miệng cậu cong lên, nhưng chẳng mấy chốc lại hạ xuống, đồng tử đột nhiên giãn ra: "Anh lại còn nhảy lớp!"

Đôi mắt Khương Bạch cong cong: "Tôi bỏ học mấy năm trước rồi".

Mọi người đều đang vểnh tai nghe ngóng, câu này vừa nói ra, cả hội trường kinh hãi, ngay cả người đang hát cũng sợ đến lạc cả giọng. Cái gì! Khương Bạch này không chỉ chưa từng học nhạc và nhảy, cậu ta còn là một kẻ mù chữ ư?

Người như vậy lại là thành viên mới của Oxygen!

Dựa vào đâu cơ chứ!

Mấy chục người nhìn nhau không nói nên lời, chỉ có Cố Từ là từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu nghịch điện thoại.

Bầu không khí im lặng vài giây, Tưởng Già Sâm là người hành động đầu tiên. Anh khoác vai Lục Quý Thiên đang ngây người, nở một nụ cười tiêu chuẩn nói: "Cuộc thi kết thúc, đội của chúng tôi thua ít hơn một lần, tháng sau cà phê và trà sữa của công ty sẽ do tôi và Quý Thiên mời".

Mọi người vội vàng mượn cớ cho qua chuyện, lại cười nói ồn ào, ngồi vào bàn tiếp tục ăn cơm, giả vờ như vừa rồi không nghe thấy gì.

Tuy nhiên, chưa đầy vài phút sau, các nhóm chat lớn nhỏ, vòng bạn bè của ST đã lan truyền khắp nơi tin tức thành viên mới của Oxygen không những không có kỹ năng chuyên môn, mà còn là một kẻ mù chữ không học hành.

Tổng kết lại, trừ khuôn mặt ra, Khương Bạch chẳng có gì đáng giá!

Lục Quý Thiên từ lúc Khương Bạch hát xong vẫn luôn ủ rũ. Bình thường cậu là người ồn ào nhất nhưng hôm nay lại im lặng lạ thường, ngồi một góc, máy móc động đũa.

Sự náo nhiệt là của họ, không thuộc về cậu!

Đột nhiên một ly rượu mơ thêm đá đưa tới. Lục Quý Thiên thích uống rượu mơ nhất: "Cảm ơn". Cậu không thèm nhìn mà nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.

Ngay sau đó lại một ly nữa đưa tới, Lục Quý Thiên lại nhận lấy. Liên tiếp uống ba ly, Lục Quý Thiên dần dần hơi lâng lâng, tửu lượng của cậu kém đến mức khó tin. Cậu chậm chạp lắc đầu, nghiêng đầu nói với người đưa rượu: "Uống, uống không...".

Trong tầm nhìn hơi mơ hồ, Khương Bạch đang ngồi cạnh cậu. Lục Quý Thiên lập tức khựng lại, ngồi thẳng người dậy, căng khuôn mặt đỏ bừng cười lạnh: "Chỗ rộng như vậy, anh ngồi qua đây làm gì!"

Khương Bạch khẽ lắc ly rượu, những viên đá bên trong va vào nhau kêu "lách cách". Khương Bạch khẽ nhếch môi: "Ồ, không có gì, nghe nói tửu lượng cậu không tốt, tôi qua kiểm chứng chút thôi".

Cái gì?! Dám nói tửu lượng cậu không tốt!

Lục Quý Thiên lập tức xù lông như sư tử con, mái tóc vàng trên đầu dựng đứng cả lên: "Nói bậy! Tin đồn nhảm!". Cậu giật lấy ly rượu trong tay Khương Bạch, ngửa đầu uống cạn một hơi, yết hầu chuyển động nhanh chóng. Rõ ràng mặt đã đỏ bừng như quả cà chua nẫu, nhưng cậu vẫn đắc ý nhìn Khương Bạch, líu lưỡi lẩm bẩm: "Tên đáng ghét nhà anh nhìn rõ chưa hả, tửu lượng tôi không tốt? Vậy thì cả vũ trụ này chẳng có ai tửu lượng tốt... Ợ!"

Cậu ợ một tiếng dài đầy mùi rượu.

Khương Bạch đẩy bình rượu thủy tinh cao bằng nửa cánh tay qua, rượu mơ trong veo sóng sánh nhẹ dưới ánh đèn ấm áp: "Uống hết bình này, tôi sẽ tin".

Tại hiện trường, trừ Cố Từ ra, tất cả đều đang ăn uống vui vẻ, không ai chú ý đến góc này. Đợi ăn cơm xong, mọi người mới phát hiện Lục Quý Thiên say đến bất tỉnh nhân sự, mềm oặt như cọng bún nằm gục trên bàn.

Đáy mắt Khương Bạch lóe lên tia sáng nhàn nhạt.

Cậu là cố ý chuốc say Lục Quý Thiên để về ký túc xá moi chút manh mối về Tô Qua.

Trong một tập chương trình thực tế, Tưởng Già Sâm từng tiết lộ Lục Quý Thiên uống say vào thì ngoan như trẻ con, hỏi gì đáp nấy, ngay cả mật khẩu thẻ ngân hàng cũng có thể hỏi ra được. Lục Quý Thiên nhảy dựng lên phản bác rằng cậu hoàn toàn không nhớ có chuyện đó. Tô Qua lúc ấy vẫn còn ở đó, cười bổ sung rằng Lục Quý Thiên uống rượu vào chắc chắn sẽ quên hết, ngày hôm sau hỏi gì cũng không nhớ.

Ăn cơm xong, Trương Quang Nghĩa thanh toán hóa đơn rồi rời đi. Chưa đến mười một giờ, phần lớn mọi người vẫn chưa chơi đủ, bàn bạc đi tăng hai. Hoàng Hà xua tay: "Các cậu thanh niên chơi tiếp đi, tôi lớn tuổi rồi không chịu nổi, về nhà trước đây". Nói xong bà quay đầu dặn dò Tưởng Già Sâm: "Các cậu cũng đừng chơi nữa, về ký túc xá nghỉ ngơi sớm đi, mai còn phải đi thu âm".

Tưởng Già Sâm gật đầu: "Biết rồi ạ". Đợi Hoàng Hà đi xa, anh quay người định đi tìm Lục Quý Thiên, không ngờ vừa quay lại đã thấy Khương Bạch dìu Lục Quý Thiên đứng chờ sau lưng mình, cười hỏi: "Giờ đi luôn ạ?"

Lục Quý Thiên như gấu koala đu trên người Khương Bạch, ngủ rất yên tĩnh. Tưởng Già Sâm thấy vậy liền gọi Cố Từ và Quách Bình An, sải bước tiến về phía thang máy: "Ừ, ra bãi đậu xe".

Lúc vào thang máy, Lục Quý Thiên đang say như chết đột nhiên tỉnh lại, ồn ào một lúc đòi đi tăng hai, sau đó lại ngủ say như chết. Trong lúc Lục Quý Thiên làm loạn, Khương Bạch bị cậu va vào mấy lần, đồ vật trong mũ rơi ra, "Cộp" một tiếng rơi xuống đất.

Trên sàn nhà, giấy gói kẹo lấp lánh ánh sáng.

Đó là cây kẹo mút mà Dương Viên Viên tặng Khương Bạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play