Ài, người IQ cao khó tránh khỏi EQ hơi thấp, phân định rõ tính chất thì phải phân rõ ai trả tiền, Soái Lãng không ngờ chủ đề dẫn tới đây, hơi mất không khí cùng kéo giãn khoảng cách, chẳng nghĩ gì nói luôn: “Em làm anh không thích rồi đấy, chẳng qua là một bữa cơm thôi mà, cần gì phân chia rõ như vậy. Với lại một đại nam nhân như anh để một cô gái nhỏ xinh xắn như em trả tiền cơm, hay là cưa đôi, chẳng phải mất mặt lắm à? ... Coi như là anh mời em đi, đã bảo em không phải khách khí mà.”
Ngữ khí có phải phần hào sảng của nam nhân, nhưng mà rõ ràng ý đồ làm lẫn lộn tính chất bữa cơm này, Vương Tuyết Na cười khúc khích, tuy hơi lỗ mãng, nhưng không thể phủ nhận nam nhân ở tình huống này ra vẻ một chút, sĩ diện một chút, rất là đáng yêu.
“À mà đi đâu? Phải rồi, nhắc em nhé, bây giờ hay dở gì anh cũng là cửa hàng trưởng, đừng tiết kiệm tiền cho anh.” Soái Lãng tựa như nói đùa thêm một câu.
“Hì hì, vậy thì tới hiệu Đức Trang đi, cách Đh Trung Châu gần một chút.”
“Được ... Hả? Lẩu Tứ Xuyên cay lắm đấy, em ăn được không?”
“Anh sợ cay à?” Vương Tuyết Na hỏi ngược lại.
“Em còn không sợ, anh sợ cái gì?” Soái Lãng vênh mặt, thầm nghĩ bảo sao lần trước gặp trên mặt em gái này có mấy nốt trứng cá, ăn đồ cay mà không có bạn trai giải nhiệt, không sinh mụn mới lạ.
Mục tiêu đã xác định, từ đường Giải Phóng rẽ sang đường Kiến Thiết, đi không lâu tới nhà hàng Đức Trang trên đường Trung Nguyên, nơi đó cách Đh Trung Châu không xa.
Khi học đại học thi thoảng Soái Lãng cũng tới Đức Trang ăn rồi, giá cả không quá đắt, điều kiện cũng tạm, coi như tương xứng. Đánh tiếng với tiếp tân nhà hàng hồi lâu mới kiếm được chỗ đỗ xe, giờ trong thành phố nhiều xe, kiếm chỗ đỗ xe còn mất thời gian hơn cả đi đường.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play