Soái Lãng vẫn câu đó: “ Đơn giản, tôi bố trí người tới tất cả những nơi anh nói.”
Thẩm Tử Ngang cau mày: “Tất cả? Cậu đùa tôi à? Cậu có bao nhiêu người cho đủ chứ?”
Soái Lãng xì một tiếng: “Tôi không theo dõi người, tôi chỉ nhắm vào mấy chỗ, quán cơm, siêu thị, chợ, không tốn quá nhiều người. Các anh cứ nghĩ vấn đề phức tạp, tôi chẳng phiền phức thế, dù thần tiên vẫn phải ăn. Bọn họ có thể thông qua thân phận giả để thuê được chỗ ở cảnh sát không nghi ngờ, nhưng tôi không tin nhà ở thuê có đầy đủ nồi niêu xoong chảo, dầu mỡ mắm muối, rồi hắn phải mua trà này, đồ uống này, đủ thứ.”
“Khiên cưỡng.” Hình Ái Quốc bắt bẻ: “Bọn họ gọi đồ ăn tới tận nhà thì sao?”
“Ha ha ha, anh vẫn chưa chịu chú ý nhỉ, sao tất cả cứ nhìn vào Đoan Mộc Giới Bình thế? Nên nhớ hắn đi đâu cũng mang Từ Phượng Phi đi theo, mà chuyện nữ nhân thì phiền toái lắm, một đống đồ dùng tư nhân này, đồ lót này, đồ vệ sinh này ....” Soái Lãng lắc đầu liên hồi.
Cả đám lại im lặng rồi, đang đợi Soái Lãng có biện pháp thần kỳ gì cơ, không nghĩ quá trình vô vị như vậy, đơn giản như vậy. Nhưng đơn giản thật sao? Không hẳn, đơn giản thế thì cảnh sát đã không phải truy bắt mười mấy năm trời rồi.
“Thực ra tôi chọn rình ở chỗ này còn có nguyên do, nơi giao thoa giữa thành phố cũ và mới, người đông, thành phần hỗn tạp, lại còn tiếp giáp khu khai phát, ngõ ngang ngõ dọc, muốn điều tra ở đây, đừng nói vài người, dù kéo cả trung đội tới cũng không thể lấp đầy chỗ trống.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play