Nhắc tới tiền một cái Lão Trịnh mặt như mướp đắng, già rồi mang tiếng ăn quịt xấu hổ lắm, nhưng tiền trong thể chế chi ra không đơn giản.
Soái Lãng không khách khí đòi nợ: “ Chú Trịnh, chúng ta sòng phẳng với nhau đi, từ hôm qua tới giờ thuê địa điểm chỉ huy, thuê xe, thuê người, phần thưởng, ăn uống ... Tới giờ đã tốn hơn 300.000 rồi. Chú nói gì đi chứ, đừng bảo là tôi lại phải móc hầu bao ra lần nữa nhé ... Tiền triển lãm lần trước tôi cũng chưa có đồng nào đâu.”
Người ta đòi nợ một cách hùng hồn, Lão Trình lúng túng nhìn Soái Thế Tài nhờ giải vây. Soái Lãng chặn trước: “ Cha, đó là tiền lấy vợ của con đấy, cha muốn có cháu nội không?”
Một câu thôi làm Lão Soái cứng họng luôn, Thẩm Tử Ngang hỏi Hình Ái Quốc tiền gì, nghe giải thích nguyên do hắn gật đầu nói: “Cậu đừng nóng Soái Lãng, cho tôi ba ngày, tôi nhất định giải quyết, thực sự xin lỗi, chuyện này đúng là không thể để cha con cậu thiệt thòi.”
Ồ, thế mà trước nay mình không ưa thằng cha này, lỗi quá, lỗi quá, nhìn lầm người rồi, Soái Lãng tán dương: “ Ái chà, tổ trưởng Thẩm đúng là quyền cao chức trọng, lời nói có sức nặng, sớm biết thế tôi chẳng tốn công rồi ... Làm lãnh đạo cũng phải cảm thông cho cấp dưới, đừng để án phá xong, cha con tôi cũng phá sản, anh nói đúng không?”
Càng nói càng khiến Trịnh Quan Quần không ngẩng đầu lên được, chỉ có Phương Hủy Đình biết, Soái Lãng không lỗ chút nào, nhờ cuộc triển làm kia y đi kiếm tài trợ còn nhiều bằng mấy.
Chỉ là chế giễu đối tượng không đúng, làm mất mặt Lão Trịnh thì Thẩm Tử Ngang cũng không dễ coi, Soái Thế Tài trực tiếp chỉ ra cửa: “Cút.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT