Lúc này bên ngoài nghe thấy tiếng động cơ, có xe tới, dừng lại bấm còi, là Hoàng Hiểu tới, Cố Thanh Trì vẫn dùng ngón trỏ gõ nhịp lên bàn, hồi lâu không nói ...
“Hoàng Hiểu, cậu đợi một chút.”
Cửa vừa két một cái, Cố Thanh Trì mới lên tiếng, còn Hoàng Hiểu thì ngẩn người, một già một trẻ hai người ngồi trên ghế cứ như tượng gỗ, giống như đang tạo dáng, trông quái dị vô cùng. Thầy cha vừa lên tiếng, Hoàng Hiểu không nói gì lùi ra, khép cửa lại, không hề thắc mắc, nghe lời cực kỳ.
Đuổi Hoàng Hiểu đi rồi, Cố Thanh Trì mới quay đầu nhìn Soái Lãng ngồi im hồi lâu không nhúc nhích, có điều mắt thi thoảng lấm lét nhìn mình, xem ra cũng tự biết thân phận lắm, không vì phá được một vở kích lớn mà vênh vào đắc ý.
Chàng trai này thực sự là đã làm ông bất ngờ, là một viên ngọc thô chưa được mài rũa, Cố Thanh Trì không muốn bỏ qua, cầm chén trà đặt ngay ngắn lại: “Có nhân ắt có quả, vậy cậu cho rằng tôi muốn làm gì? Cậu nghĩ tôi là nhân vật chính trong sự kiện này?”
“Trong một vụ lừa đảo không có nhân vật chính, như thế mới không dễ bị phá, nếu nhất định nói có, vậy chỉ có thể là tiền, không phải là người.” Lão già bỗng dưng khách khí hơn nhiều, làm Soái Lãng đâm mất tự nhiên.
“Nói rất hay, vậy tiền từ đâu tới?”
“Nhất định muốn tôi nói ra à?” Soái Lãng cẩn trọng hỏi.
“Đương nhiên, cậu cho rằng tôi ăn phần trăm bán mộ đúng không?” Cố Thanh Trì lấy hỏi thay cho đáp.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT