Nghe em gái nói thế, lòng Soái Lãng cảm động, chuyện cũ bỗng nhiên cảm giác thành buồn cười lẫn ấm áp, mọi bóng ma lúc này thực sự mới tan thành mây khói. Cũng có chút xấu hổ, kỳ thực trước kia y mang thái độ thù hận với mẹ kế lẫn ghen tị em gái, không ngờ họ vẫn giữ một vị trí trong nhà cho mình.
Mẹ kế cũng nghe thấy bên phòng này ầm ĩ rồi, vội vàng lau tay tới dỗ em gái, Soái Thế Tài khép cửa lại, có vẻ lúng túng kéo cái ghế ngồi xuống đối diện, không tự nhiên cho lắm: “Con còn hận cha à?”
“Không ... Con thuận miệng nói thế thôi, dù sao cũng quen rồi, chuyện qua rồi mà ...” Soái Lãng còn an ủi ngược lại: “Cha cũng đừng để trong lòng nữa.”
Ai ngờ Soái Thế Tài mắng: “Con có oán giận, cha cũng không thấy mình làm gì sai ... Lúc con bằng tuổi Anh Tử đã biết dùng đá ném vỡ kính nhà người ta. Cha chưa bao giờ hối hận đánh con nhiều, cha hối hận nhất là không nên đưa con đi đại học, phải đưa con vào quân đội rèn luyện vài năm mới đúng.”
Á lão già này, mình hiếm hoi lắm mới tử tế được một lần, Soái Lãng tức vẹo mũi, chút cảm động bay hết sạch: “Cha đưa con đi thử đi, xem xem qua nổi khâu kiểm tra lý lịch không?”
Mẹ kế dở khóc dở cười hai cha con nói chuyện không sao hợp được, khẽ vỗ vai chồng, Soái Thế Tài hừ một tiếng.
Chuyện cũ qua rồi, nhắc tới là dừng thôi, Soái Lãng châm chước câu từ xem phải nói với cha thế nào, cha làm cảnh sát đường sắt mấy chục năm, bị thể chế đồng hóa nghiêm trọng, cứ muốn đem kinh nghiệm của mình khắc lên người thế hệ sau, không cần biết thứ đó có phù hợp không: “Cha, chuyện ...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play