Thằng mặt trắng tức giận tới mặt mày vặn vẹo, đoán chừng nuốt trông trôi cơn giận, Soái Lãng cũng sôi máu, có điều câu này làm y bừng tỉnh: “ A, tao hiểu rồi, tao hiểu rồi, Đoan Mộc Giới Bình chọn thằng hèn như mày để tìm sơ hở ... Tao nói sao nhiều người tìm tới cửa hiệu của tao như thế, té ra là mày chỉ điểm ... Mẹ nó chứ, thứ không bằng chó lợn mày, lần trước đâm sau lưng lão tử, lần này lại làm thằng hớt lẻo ...”
Thù mới hận cũ dâng lên, Soái Lãng tát một phát, Ngô Kỷ Cương giơ tay đỡ, ai ngờ đó chỉ là hư chiêu, đầu gối mới là thực, bụng dưới bị một cú huých, gục ngay xuống. Soái Lãng ấn mặt hắn vào bồn vệ sinh, Ngô Kỷ Cương hoảng lọan kêu cha gọi mẹ, kêu cứu mạng, kêu như lợn chọc tiết.
“Buông ra.” Có người thình lình quát.
“Buông ra, còn đánh nữa còng anh lại.” Không chỉ một người quát.
Soái Lãng dùng Ngô Kỷ Cương làm bao cát luyện tập một hồi, quay đầu hơi giật mình thấy năm sáu người ở trong phòng từ bao giờ liền dừng tay, hai trực ban vội chạy tới dìu Ngô Kỷ cương ra ngoài trừng mắt với Soái Lãng. Trịnh Quan Quần thở dài, chuyên môn tới đây, ai ngờ gặp cảnh này, ở nơi cách ly còn dám đánh nhau, còn đánh cả người cảnh sát bảo vệ, tên này đúng là không biết nói thế nào.
Soái Lãng làm kẻ ác cáo trạng trước: “Ê ê, đừng đưa hắn đi, tên này là hiềm nghi trọng đại đấy.”
“Cái gì mà hiềm nghi trọng đại? Có mà anh thừa cơ báo thù thì có, hai người có thù à, vì sao quen nhau?” Thẩm Tử Ngang sầm mặt, liên tục tra hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT