Giới hạn ư, ở đâu? Soái Lãng chưa từng nghĩ tới chuyện này, y như tấm bèo bị dòng đời xô đẩy, dốc sức cưỡng lại nó thôi, nhưng tới giờ rõ ràng không thành công cho lắm.
Phương Hủy Đình như chất vấn: “Tôi tán thưởng anh dám nhận trách nhiệm cho việc mình làm, nhưng trách nhiệm không phải là chỉ biết bản thân ... Chuyện này đã hại tới bạn bè anh rồi, có ngày liên lụy tới người nhà của anh, chẳng lẽ chưa chạm vào giới hạn của anh. Lúc này anh còn không đứng ra, khi liên lụy tới người nhà anh, anh thấy có người vì anh mà đứng ra không?”
Tựa hồ nghe thấy cả tiếng thở mạnh vị tức giận của Phương Hủy Đình, sợ cô quá khích, Trịnh Quan Quần ngăn cản: “Được rồi, cậu đi được rồi đấy.”
“Đi?” Soái Lãng vừa bất ngờ lại nghi ngờ.
“Đúng, vì cậu cung cấp manh mối, chúng tôi tạm thời suy ngược ra hành tung của Đoan Mộc Giới Bình, dựa vào manh mối này có thể sơ bộ kiến lập lên trục thời gian của Đoan Mộc Giới Bình ở Trung Châu. Tôi xin sở tỉnh, cho cậu thân phận nội tuyến để bảo vệ cậu, những hành vi của cậu trước giờ đều là vì cung cấp tin cho cảnh sát, cậu không sao rồi ... Tôi hi vọng cậu ghìm cương trước vực thẳm, làm người tốt giống cha cậu.” Trịnh Quan Quần thiện chí nói.
Soái Lãng chẳng đáp một lời, mở cửa nhảy xuống xe luôn, chẳng mấy chốc không thấy bóng dáng đâu.
Đi rồi, đi thật rồi, đi không về nữa, chính uỷ Đồng lúc này mới thấy hoảng: “ Chủ nhiệm Trịnh, chúng ta còn chưa báo cáo cho tổ chuyên án mà … thế này …”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT