Trong phòng giám sát, có không ít cảnh sát lần nữa vỗ bàn, nhưng giận người cũng là giận mình, người ta nói không sai.
Thằng nhãi này, rốt cuộc vấn đề của nó là gì đây, Trịnh Quan Quần cảm giác có chỗ chưa nhìn thấu, y rất thông minh sao lại đi gây sự không cần thiết, nhíu mày: “Sao, cậu vòng vèo chửi cảnh sát chứ gì?”
“Không phải, Đoan Mộc Giới Bình và Từ Phượng Phi không biết giờ đâu, nhưng sau ngày 19, chúng ở Trung Châu mấy ngày đúng không?” Soái Lãng tiếp tục hỏi.
Nghe câu trả lời của Thẩm Tử Ngang qua tai nghe, Trịnh Quan Quần gật đầu: “Đúng.”
“Thế thì hình ảnh của chúng nhất định phải được camera nào đó ghi lại chứ gì?”
“Đúng ... Có điều có tận 36700 nghìn camera, chúng tôi không thể tung toàn bộ lực lượng cảnh sát vào đó.”
“Không cần biết có mấy vạn cái, tôi có thể nói với chú, hắn ở đâu, không cần nhiều cảnh sát, cần vài người, tra vài tiếng là xong, tin không?” Soái Lãng nhếch môi coi thường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT