Đuổi đi được hai người, lại tới hai người nữa, vừa thấy Phương Hủy Đình xuất hiện, Soái Lãng đã ê răng, thậm chửi tổ tiên ba đời cảnh sát, đến mỹ nhân kế cũng dùng à?
Trịnh Quan Quần hiền hòa hỏi: “Sao, nhìn có vẻ cậu giống không hoan nghênh chúng tôi thế nhỉ.
“Tôi nói không hoan nghênh thì ông có đi không? Với lại tôi dám nói không? Thẩm vấn đi ... Nếu không tôi khai luôn nhé, sáng ngày 20 vào lúc 8 giờ sáng, tôi mặc cảnh phục, giả mạo nhân viên công vụ quốc gia, tôi có tội. Sáng nay ...” Soái Lãng chẳng buồn nhìn, có chút mệt mỏi, dù sao tính cả ba người chính ủy Đồng, đây đã là nhóm thẩm vấn thứ 6 rồi.
“Tạm thời đừng khai nhận tội vội, làm quen trước đã, tôi là Trịnh Quan Quần.” Ông già cắt lời chỉ Phương Hủy Đình: “Còn vị này cậu biết rồi, nghe nói trước kia hai người có giao hảo.”
“Có chút ấn tượng, không quen biết gì.” Soái Lãng lạnh nhạt đáp.
Phương Hủy Đình lườm một cái, Trịnh Quan Quần định mở miệng, Soái Lãng lên tiếng trước: “Định hỏi từ tên tuổi à, hỏi đi, tôi đáp, đừng thừa lời.”
Lão Trịnh cũng bị chọc tức, quả nhiên là khơi lên tâm lý phản kháng, thậm chí dẫn tới thù địch rồi, kiên nhẫn hỏi: “Cậu đói chưa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT