Lúc này bộ chỉ huy chỉ còn lại vài kỹ thuật viên, các đồng nghiệp ngoại tỉnh đã đi nghỉ, người nhóm điều tra kinh tế thì luân phiên nghỉ ngơi, chỉ còn lại Trịnh Quan Quần và Phương Hủy Đình. Phương Hủy Đình cũng đánh giá viên cảnh sát già này, khác với vẻ tang thương của Soái Thế Tài, vị này rõ ràng có cuộc sống rất thoải mái, thậm chí thói xấu chung của cảnh sát là hút thuốc cũng chẳng có, chỉ uống trà, còn là trà mình mang theo, khác hẳn mọi người.
Đây là người có sức tự kiềm chế cao, cũng là người giỏi che đậy bản thân, mừng giận không lộ ra ngoài ... Phương Hủy Đình ngầm đưa ra định nghĩa.
“Cháu đang phân tích tính cách của tôi hả?” Trịnh Quan Quần tập kích bất ngờ.
Phương Hủy Đình cười ngọt né tránh: “Đâu ạ, cháu nếu mà có bản lĩnh đó thì bắt được Đoan Mộc Giới Bình rồi.”
“Câu này không thật lòng rồi, nghề nào cũng có bệnh nghề nghiệp của nghề đó, bệnh của người học tâm lý học là đôi khi hiểu lầm mình hiểu đối phương ... Đương nhiên đôi khi có một hai điểm trùng hợp, nhưng mà đại đa số chưa chắc đi vào được thế giới tâm lý của đối phương, não bộ là thứ phức tạp của con người. Ví dụ, tôi nhìn ra cháu có tâm sự, nhưng không rõ tâm sự này tới từ cuộc sống hay công tác, ví dụ tôi nhìn thấy cháu đứng ngồi không yên, nhưng không biết nguyên cớ, đó là tính cực hạn của nhận thức tâm lý.” Trịnh Quan Quần gập hồ sơ lại, tựa như đang nói đùa với Phương Hủy Đình.
Phương Hủy Đình như bị ong chích một cái, lần nữa lấy nụ cười che giấu, không khẳng định không phủ định.
“Ha ha, nếu cháu không chê ta là ông già nửa đường xuất gia thì chúng ta trò chuyện nhé?” Trịnh Quan Quần tựa hồ có hứng thú với cô nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play