Đoan Mộc Giới Bình có thể nghe ra sự thay đổi trong giọng nói của Lương Căn Bang, cho hắn một câu trả lời yên lòng: “Tôi nếu có thể đi lại thoải mái tự do thì đưa thêm người đi cùng có khó gì, mà thực ra không khó như anh nghĩ, chỉ cần ra tới duyên hải thì chỉ còn là vấn đề lộ phí. Anh nghĩ bao hàng lậu như thế ở đâu ra, cả tấn hàng còn đi được huống hồ là người, mỗi năm số người trốn sang Âu Mỹ phải mười mấy vạn.”
“Chuyện đó tôi cũng nghe nói, kiến thức ông chủ Vương tất nhiên hơn xa chúng tôi.” Lương Căn Bang không tiếc lời nịnh nọt.
Đoan Mộc Giới Bình đưa cành ô liu ra khiến người này càng thêm tin tưởng, cười thầm trong lòng, một kẻ lừa đảo đi tin một kẻ lừa đảo khác, thật ngu ngốc, hắn đời nào mang theo một tên nghi phạm toàn thân đầy chuyện thối tha.
Qua cổng sắt, đi xuống hầm, lại đi không lâu thấp thoáng nhìn thấy ánh sáng, Lương Căn Bang giải thích đó là nơi trông coi Ngô Kỷ Cương, Đoan Mộc Giới Bình đi qua không thèm để ý. Đi qua hai gian nữa, tới phòng chỉ chứa được một người, đây là hầm lạnh đã bỏ hoang nhiều năm, ẩm thấp mọc rêu rồi. Mở cảnh cửa gỗ, người bên trong mắt trừng trừng nhìn Đoan Mộc Giới Bình, hồi lâu không nói lên lời, là Ngô Ẩm Hữu.
Đoan Mộc bảo Lương Căn Bang lui ra, cười nói: “Ngô sư đệ, lâu rồi không gặp.”
“Tôi, tôi biết ngay là anh mà.” Ngô Ẩm Hữu đứng bật dậy nén giận không chửi ra miệng.
“Thông minh với hàm dưỡng đều tiến bộ rồi, ha ha ha, biết tôi sao còn tới?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT