Năm tên thuộc hạ tuy tiếc số tiền lớn kia, nhưng lời đại ca vẫn phải nghe, vừa dợm bước đi tới thì Soái Lãng giang rộng tay kêu vội: “ Ê ê ê, khoan đã nào, các vị đại ca, chẳng lẽ tôi nói chưa rõ? Chẳng lẽ thành ý của tôi còn chưa đủ? Chẳng lẽ mọi người có thù với tiền?”
“Ha ha ha, rõ lắm, cho nên mới bắt mày lại, nếu không ai trả tiền? Đừng tưởng tao không biết, hai đứa mày là một đôi lừa đảo, các anh em lên.” Lợn Cạo lại phất tay, nghe tính toán này bọn còn lại cười gằn, đúng thế dê béo vào tay rồi từ từ xẻo cho yên tâm.
Tang Nhã nắm chặt tay Soái Lãng, không ngờ Soái Lãng chẳng sợ, đổi hẳn thái độ nịnh bợ trước đó, vươn tay ra ôm cô vào lòng, cười lạnh: “ Đường sống không đi, đường phát tài không chọn, chúng mày tìm đường chết thì đừng trách tao.”
Giọng rất lạnh, rất ác độc, có tên bất giác nhìn sau lưng, dù sao cũng là bắt người nơi công cộng, đang do dự thì Soái Lãng quát: “Ở phía sau, con mẹ nó, xông hết lên.”
Lần này là thật không phải dọa nữa, lời y vừa dứt thì bước chân rầm rập, từ hai đầu ngõ, từ cửa sau, mười mấy hai mươi người xông vào, tay cầm gạch, cầm gậy, tức thì vây sáu tên khách không mời vào giữa. Nhân lúc chúng bất ngờ, Soái Lãng kéo Tang Nhã vào cửa sau, ra tới hiệu mỹ nghệ, chớp mắt kẻ bao vây thành bị bao vây, bọn họ đứng ngoài vòng vây rồi.
Vốn Soái Lãng đề phòng có người tới nơi đòi nợ, không ngờ dùng vào việc này, tuy phát động gấp gáp, nhưng người không ít. Lão Bì dẫn đám đưa đồ uống, còn có đám bán sách lậu của Trình Quải, người bán lẻ của cửa hiệu. Đám người này chỉ cần nói tới xẻo khách hoặc ức hiếp người ngoài là hăng lắm.
Soái Lãng đứng xa nhìn sau tên kia cười nhạo: “Các anh em, bọn này tới định cướp chuyện làm ăn của chúng ta, muốn ra tay với tôi đấy, đừng khách khí.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT